Mỗi một căn biệt thự cách nhau khá xa, không gian riêng tư vô cùng lớn.
Trong khu biệt thự có tổng cộng khoảng mười ngôi biệt thự, được một công ty chuyên phụ trách mảng bất động sản quản lý, cho dù là công tác cảnh quan, nhân viên dọn dẹp hay bảo vệ đều làm việc vô cùng chu đáo. Những người có thể đến ở tại khu biệt thự này đều là những gia đình giàu có bậc nhất ở thành phố Tinh này.
Người báo cảnh sát là vợ của Thịnh Thừa Hạo, Tạ Tiêm Vân.
Cảnh sát mặc thường phụ của đồn cảnh sát khu vực đã đến hiện trường, tổ trọng án đến sau đó một chút.
Sau khi nghe thấy nạn nhân là Thịnh Thừa Hạo, Triệu Hướng Vãn giật mình không thôi, trong lòng cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Đối với người đàn ông tên Thịnh Thừa Hạo này, mặc dù xét về mặt tình cảm, Triệu Hướng Vãn không thích ông ta cho lắm, nhưng một người đàn ông chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, có thể từ chức khỏi trung tâm nghiên cứu máy tính, ra ngoài tự khởi nghiệp, xây dựng công ty, có thể phát triển ứng dụng máy tính và cả kho dữ liệu, có thể nói đây là một đóng góp rất lớn đối với đất nước.
Trước đó, Triệu Hướng Vãn còn định sẽ đến tìm Hứa Tung Lĩnh thảo luận một chút về việc thúc đẩy việc sử dụng các ứng dụng máy tính trong hệ thống công an ở thành phố Tinh, nhưng không ngờ, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Thịnh Thừa Hạo đã c.h.ế.t mất rồi.
Sau khi đến khu biệt thự Phồn Long Loan, bên ngoài căn biệt thự của nhà họ Trịnh đã giăng đầy dây cảnh giới, một nhóm người mặc đồng phục bảo vệ đang đứng canh giữ ở lối vào, có nhiều đứng xa xa nhìn về phía căn biệt thự, nhỏ giọng nghị luận.
Triệu Hướng Vãn vừa nhìn một cái đã bà nội của Quý Chiêu, cụ bà Chu Phương Khê.
Mặc dù bà cụ xuất thân từ vùng nông thôn, nhưng ở trong thành phố đã lâu, khí chất và phong thái của bà cụ đều thay đổi. Chu Phương Khê có vóc người tròn trịa, vẻ mặt hiền hậu, lại hay cười, trông có thần thái của một quý bà sang trọng, giàu có. Bà cụ nhìn thấy Triệu Hướng Vãn, hai mắt bà cụ sáng lên, nhanh chân bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Bởi vì cả hai đều cùng lớn lên ở vùng nông thôn, Triệu Hướng Vãn và Chu Phương Khê chân chất chung sống với nhau rất vui vẻ, thoải mái. Triệu Hướng Vãn vừa nhìn thấy vụ bà tròn trịa, cười híp mắt, cô cũng mỉm cười đáp lại: “Không có gì đâu bà ơi, bà về nhà nghỉ ngơi trước đi ạ, đừng đứng đây góp vui với mọi người nữa ạ.”
Chu Phương Khê nháy mắt một cái: “Sao lại không có chuyện gì được, việc cháu có mặt ở đây cũng nói rõ rằng đã có chuyện lớn xảy ra. Bà nghe mấy bà bạn hàng xóm nói, trong biệt thự nhà họ Thịnh có người chết, là ai thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-749-ba-noi-cua-quy-chieu-vui-tinh-that-day.html.]
[Có khi nào tên Thịnh Lão Hổ kia đánh c.h.ế.t vợ mình rồi không? Tuần trước tiểu Tạ còn vừa báo cảnh sát kia mà.]
Nghe thấy cách gọi Thịnh Lão Hổ này, sau đó lại nghe thấy tuần trước Tạ Tiêm Vân vừa báo cảnh sát, Triệu Hướng Vãn im lặng ghi nhớ tin tức này, thấp giọng nói: “Bà nội à, bọn cháu có quy định riêng.”
Cả gia đình Quý Chiêu đều rất ủng hộ công việc của Triệu Hướng Vãn, Chu Phương Khê vừa nghe Triệu Hướng Vãn nói thế, lập tức gật đầu: “Được, được, được, thế bà không quấy rầy cháu làm việc nữa nhé.” Nói xong, bà cụ còn không quên vẫy tay với mấy thành viên khác trong tổ trọng án, sau đó mới xoay người trở vào nhà.
Cao Quảng Cường vừa đi vừa mỉm cười: “Bà nội của Quý Chiêu vui tính thật đấy.”
Lưu Lương Câu cũng cảm thán một câu: “Lúc trước cục trưởng Hứa không đồng ý, chúng ta còn cảm thấy có hơi khó hiểu, không biết tại sao em lại đồng ý qua lại với Quý Chiêu, bây giờ mấy người bọn tôi đều hiểu cả rồi, thật sự rất tốt, rất xứng đôi, Quý Chiêu là thật lòng với em đấy, người nhà cậu ấy cũng rất tốt, ủng hộ công việc của em như vậy.”
Triệu Hướng Vãn nghe thấy, chỉ cười không nói.
Chu Phi Bằng hỏi: “Hướng Vãn, em định bao giờ thì kết hôn đấy?”
Triệu Hướng Vãn tự nhiên, hào phóng: “Có lẽ là hết năm nay ấy ạ, đến lúc đó tôi sẽ đưa Quý Chiêu về quê một chuyến, gặp cô cả của tôi. Mọi người cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi rồi đấy, trong số mấy người lớn trong nhà tôi cũng chỉ nhận một mình cô cả mà thôi.” Nếu muốn kết hôn, vậy thì những nghi thức cơ bản vẫn phải có.
Chu Phi Bằng cười cười, chắp tay với cô: “Chúc mừng, chúc mừng nhé, vậy tất cả chúng tôi sẽ chờ để ăn kẹo mừng của em nhé.”
Chúc Khang, Ngải Huy và mấy người khác cũng góp vui mấy câu, Triệu Hướng Vãn nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ mời tất cả mọi người một bữa.”
Không chỉ có kẹo mừng, còn có cả tiệc vui luôn sao?
Các thành viên của tổ trọng án đều cảm thấy phấn khích.
Chỉ tiếc là sự phấn khích cũng không duy trì được quá hai giây.
Vừa bước chân vào cửa biệt thự, một mùi khó ngửi, buồn nôn nhanh chóng khiến lòng người trầm xuống.