Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 752: Thuật Độc Tâm Có Tác Dụng Rất Lớn, Chỉ Rõ Phương Hướng Điều Tra Phá Án.

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:00:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng lòng là suy nghĩ đầy tức giận của Chu Phi Bằng.

[Ôi, người phụ nữ đáng thương.]

Tiếng lòng này là tiếng cảm thán của Cao Quảng Cường.

[Có khi nào vì bị bạo lực gia đình nặng nề như thế, không chịu nổi nên g.i.ế.c c.h.ế.t chồng mình không?]

Đây là suy đoán của Lưu Lương Câu.

Triệu Hướng Vãn nghiêm túc lắng nghe từng tiếng lòng của mỗi người, nhưng điều kỳ lạ chính là, cô không hề nghe thấy tiếng lòng của người phụ nữ.

Nội tâm của Tạ Tiêm Vân vô cùng, vô cùng kín đáo.

Một chữ không không lọt ra ngoài.

Trước đây Triệu Hướng Vãn cũng từng gặp phải tình huống như thế này, một người sau khi trải qua tổn thương sâu sắc, người này sẽ thường khép mình vào một cái kén nhỏ, đây chính là cơ chế tự phòng vệ của con người.

Muốn phá vỡ cái kén này, nhất định phải dùng ngôn ngữ để kích thích, nhưng có thể thấy bây giờ không thích hợp.

Cao Quảng Cường vẫn tiếp tục hỏi: “Trong nhà có mất tài sản gì không?”

“Chắc hẳn là, chắc có nhỉ?”

“Thế là có hay là không có?”

Tạ Tiêm Vân khẽ rụt người lại, cũng không đứng dậy, một hồi lâu mới cúi đầu nói: “Tôi không dám bước vào phòng sách, tôi thấy lão Thịnh nằm đó, bị dọa sợ hết hồn, cũng không còn tâm trang kiểm tra gì khác.”

Cao Quảng Cường nhìn bà ta một cái: “Vậy nhờ bà kiểm tra một chút.”

Nếu như có tài sản bị mất, thế có thể là trộm vào nhà trộm cắp tài sản, bị Thịnh Thừa Hạo phát hiện nên đánh c.h.ế.t ông ta. Cứ như thế, phương hướng điều tra sẽ tập trung vào điều tra xem có người ngoài nào ra vào khu dân cư này hay không.

Tạ Tiêm Vân không muốn nhúc nhích, nhưng bị buộc cũng không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ đành đứng dậy, cùng Triệu Hướng Vãn lên lầu hai. Sau khi lên đến phòng ngủ, bà ta tuỳ ý tìm sơ qua một chút, rụt rè đáp lại: “Không, không mất thứ gì cả.”

Nhìn dáng vẻ này của bà ta, Triệu Hướng Vãn có hai suy đoán.

Thứ nhất, việc Thịnh Thừa Hạo qua đời đã khiến bà ta chịu đả kích lớn, vậy nên cũng không quan tâm tới việc trong nhà có bị mất thứ gì không.

Thứ hai, bà ta đã biết trước trong nhà không hề mất thứ gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-752-thuat-doc-tam-co-tac-dung-rat-lon-chi-ro-phuong-huong-dieu-tra-pha-an.html.]

Nếu như không bị mất thứ gì, vậy thì có nghĩa là do người quen gây án, vậy thì đây là vụ án g.i.ế.c người vì tình, hay g.i.ế.c người vì thù hận?

Nhớ đến phản ứng khác thường của Tạ Tiêm Vân khi nghe nhắc đến con trai nhỏ, Triệu Hướng Vãn hỏi: “Bà Tạ, bà có biết ai là người g.i.ế.c chồng bà không?”

Tạ Tiêm Vân rùng mình một cái, hai tay ôm lấy vai, cả người trở nên vô cùng căng thẳng, liều mạng lắc đầu: “Không biết, tôi không biết.”

Được rồi, Triệu Hướng Vãn có thể đoán được, Tạ Tiêm Vân là người biết rõ tình hình.

Nhờ đó mà phạm vi nghi phạm cũng nhỏ đi rất nhiều.

Nhưng đây chỉ là phán đoán của Triệu Hướng Vãn, trước mắt chưa có chứng cứ chứng minh những phán đoán này là đúng. Huống hồ chi, không có thuật đọc suy nghĩ hỗ trợ, Triệu Hướng Vãn cũng không thể chắc chắn được.

Thuật độc tâm có tác dụng rất lớn, chỉ rõ phương hướng điều tra phá án.

Có đôi khi, các nhân viên điều tra phá án dễ bị mê hoặc, bối rối vì có quá nhiều manh mối xuất hiện cùng một lúc, cứ luôn mệt mỏi đuổi theo chúng, nhưng nếu có thể nghe thấy tiếng lòng của nghi phạm thì sao? Thế thì có thể nhanh chóng phong tỏa đối tượng, phương hướng điều tra cũng rõ ràng hơn.

Giống như vụ án trường tiểu học ở đường Tam Thái kia, nếu như không nhờ Triệu Hướng Vãn vô tình nghe thấy tiếng lòng của Khúc Hựu Triết, biết được Giản Đằng có liên quan tới vụ án, e rằng mấy người Chu Phi Bằng vẫn sẽ tiếp tục thẩm vấn chồng, kẻ thù và đối thủ của chồng nạn nhân.

Triệu Hướng Vãn nghiêm túc quan sát vẻ mặt và cử chỉ của Tạ Tiêm Vân.

Tạ Tiêm Vân lên lầu hai một chuyến sau đó quay trở lại phòng khách ở tầng một, lúc đối mặt với nhân viên điều tra phá án, cả người bà ta đều luôn trong trạng thái căng thẳng, sợ hãi.

Cao Quảng Cường gặng hỏi: “Vào khoảng ngày 22, 23 tháng 6, bà có từng trở về nhà không?”

Bả vai Tạ Tiêm Vân run lên một cái: “Không có.”

Cao Quảng Cường lại hỏi tiếp một câu: “Bà suy nghĩ cho kĩ lại đi.”

Tạ Tiêm Vân vẫn lắc đầu.

Cao Quảng Cường lại hỏi: “Thế còn Tái Trung thì sao?”

Tạ Tiêm Vân đáp: “Thằng bé, thằng bé ở công ty tăng ca.”

“Thế còn Thịnh Tái Thiên?” Cao Quảng Cường hỏi

Tạ Tiêm Vân căng thẳng ngẩng đầu: “Tái Thiên sao? Thằng bé, chắc thằng bé cũng không về nhà đâu, thằng bé ở lại khách sạn.

Cuống cuồng phủi sạch quan hệ đến thế? Cao Quảng Cường bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, đưa mắt nhìn chằm chằm bà ta: “Tôi hỏi là, bây giờ hai cậu con trai của bà đang ở đâu? Bà có liên lạc với bọn họ hay không? Tại sao đến bây giờ bọn họ vẫn chưa về?”

Tạ Tiêm Vân có chút không thở nổi, bà ta run rẩy lấy ra ống xịt hen suyễn, há miệng nhấn xịt vào hai cái, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại, ngượng ngùng giải thích: “Tôi, tôi bị hen suyễn, nhờ mọi người cho tôi nghỉ ngơi một chút.”

Loading...