Hen suyễn là một căn bệnh cấp tính, thế nhưng có thể gây c.h.ế.t người.
Cao Quảng Cường vừa nghe thấy thế, cũng không dám ép sát nữa, dự định tìm người ngoài để hỏi một chút.
Sau đó, tổ trọng án bắt đầu thẩm vấn cảnh sát Tiểu Trịnh, là người đầu tiên có mặt tại hiện trường vụ án, ba bảo vệ và các hàng xóm xung quanh.
Cảnh sát Tiểu Trịnh nói, sau khi nhận được tin báo, bọn họ đã lập tức chạy tới hiện trường, cửa biệt thự mở toang, Tạ Tiêm Vân ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách, cầm điện thoại ngẩn người. Tiểu Trịnh dẫn người lên xem xét tình hình ở phòng sách tên tầng hai, sau đó cũng lập tức phong tỏa hiện trường. Khi ấy, trong biệt thự ngoài từ Tạ Tiêm Vân ra vẫn còn một người tài xế đang đi đi lại lại trước cửa biệt thử, vẫn luôn không dám bước vào.
Cao Quảng Cường hỏi thêm: “Có phát hiện vật nặng dính m.á.u nào trong phòng sách không?”
Nếu như trên đầu có vết thương từ vật nặng gây ra thế thì hung khí đâu?
Cảnh sát Tiểu Trịnh lắc đầu: “Khi ấy tôi đứng ở cửa nhìn sơ qua, từ tủ, mặt bàn cho tới mặt đất đều không nhìn thấy vật nặng nào, không biết có phải hung thủ đã cầm đi rồi không.”
Sau đó bọn họ chuyển sang thẩm vấn mấy người bảo vệ, tại sao có người c.h.ế.t trong biệt thự mà bọn họ chẳng hề hay biết gì cả, mấy người bảo vệ cũng cảm thấy bản thân bị oan.
Trong khu biệt thự này vẫn luôn có người tuần tra, canh giữ 24/24, ba người một nhóm, cứ cách một tiếng sẽ đi kiểm tra một lần, nhưng dù sao đó cũng là án mạng xảy ra trong nhà, bọn họ cũng không thể vào kiểm tra từng hộ gia đình được.
Cao Quảng Cường tiếp tục hỏi: “Mọi người không ngửi thấy mùi gì lạ à?”
Bảo vệ lắc đầu nói: “Chủ nhà không cho phép chúng tôi đến gần nhà của họ, chúng tôi chỉ có thể xem xem có người lạ nào đến gần căn biệt thự không, hay có tiếng động nào bất thường không mà thôi.”
Cửa biệt thự vẫn luôn đóng chặt, vậy nên mùi ở lầu hai bị ngăn cách không lộ ra ngoài cũng là bình thường mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-753-khu-vuc-an-toan-tuyet-doi.html.]
Cao Quảng Cường hỏi: “Trong hai ngày 22 và 23 tháng này, mọi người có để ý thấy có người xa lạ này vào nhà không?”
Bảo vệ tiếp tục lắc đầu: “Khu biệt thự Phồng Long Loan của chúng tôi là khu dân cư hạng sang, quản lý rất nghiêm ngặt, mỗi khi nhìn thấy người xa lạ nào chắc chắn sẽ hỏi, bắt đăng ký tên, nếu như là xe cộ từ ngoài vào cũng sẽ chặn lại hỏi rõ rồi mới cho vào.”
Lưu Lương Câu liếc nhìn Triệu Hướng Vãn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không tin tưởng, nói nhỏ vào tai cô: “Mấy tên bảo vệ này rõ ràng là đang đùn đẩy trách nhiệm, cái gì mà khu dân cư hạng sang, cái gì mà kiểm tra 24/24, những người này lười biếng khỏi nói nhé. Tôi không tin đâu, một khu biệt thự lớn như thế, chỉ có mười hộ gia đình mà thôi, toàn bộ khu vực còn lại đều là rừng cây, mấy dãy tường rào kia cũng không cao lắm, chẳng lẽ không có ai âm thầm lẻn vào sao?”
Một bảo vệ trong số đó nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lưu Lương Câu, vội vàng giải thích: “Anh cảnh sát à, những gì chúng tôi nói đều là thật, tường rào của chúng tôi đều được làm bằng dây kẽm có tích hợp lưới điện, hoàn toàn không có người nào có thể trèo vào đâu. Cứ cách một tiếng chúng tôi sẽ vào kiểm tra một lần, người lạ bên ngoài vào trong khu biệt thự đều phải đăng ký ghi danh mới được vào, nếu mọi người không tin có thể đến xem sổ ghi chép ở phòng bảo vệ của chúng tôi. Khu dân cư này của chúng tôi đã xây dựng xong từ năm, sáu năm trước rồi, từ trước đến nay đều chưa từng xảy ra một vụ mất trộm hay một vụ ẩu đả, đánh nhau nào, có thể nói là an toàn tuyệt đối.”
Cảnh sát khu vực cũng xác nhận điều này.
Lưu Lương Câu lại hỏi một câu hỏi khác: “Thế vào ngày 22 và 23, xe của nhà họ Thịnh ra vào bao nhiêu lượt, có những người nào trở về nhà? Các anh có ghi chép lại không?”
Bảo vệ lại bắt đầu lắc đầu: “Mấy cái này chúng tôi không ghi chép lại, nhưng ngày 21 là ngày trực của tôi, tối hôm đó tôi có nhìn thấy xe với biển số 999 của tổng giám đốc Thịnh chạy trở vào nhà, lúc nhìn thấy tôi, ngài Thịnh còn hạ cửa kính xe xuống chào hỏi với tôi, ông ấy là một người rất tốt tính, vẫn luôn đối xử khách sáo, có chừng mực với chúng tôi.”
Lưu Lương Câu lại hỏi thêm: “Hôm đó, Thịnh Thừa Hạo tự mình lái xe hay có tài xế?”
Bảo vệ trả lời: “Hôm đó, cậu cả nhà họ Thịnh lái xe, tổng giám đốc Thịnh ngồi bên cạnh ghế lái.”
Ngày 21, Thịnh Tái Trung cùng về nhà với Thịnh Thừa Hạo sao?”
Lưu Lương Câu tiếp tục truy hỏi: “Thịnh Tái Trung ở nhà lâu không?”
Bảo vệ trả lời: “Chưa tới một giờ, cậu cả nhà họ Thịnh đã lái xe rời đi.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Sao anh lại nhớ rõ thế?”
Bảo vệ ngượng ngùng gãi đầu: “Bởi vì hôm đó, trước khi rời đi, cậu cả Thịnh đã cho tôi một hộp bánh ngọt, anh ấy cũng không nói gì cả, chỉ hạ cửa kính xuống đưa cho tôi, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.”