Triệu Hướng Vãn hỏi tiếp: “Bánh ngọt gì thế?”
Người bảo vệ nhớ lại: “Là một miếng bánh ngọt hình tam giác được đựng trong một hộp giấy rất đẹp, bên trên miếng bánh còn có một quả anh đào màu đỏ tươi, một lớp bơ thật dày, chiếc bánh ngọt vừa thơm vừa mềm, có thể nói đó là chiếc bánh ngọt ngon nhất mà tôi từng được ăn trên đời này.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái, ghi chú lại thông tin này vào sổ tay của mình:
Ngày 21 tháng 6, bánh ngọt.
Đến lượt Lưu Lương Câu đặt câu hỏi: “Thế còn ngày 22 và ngày 23 thì sao? Anh không chú ý tới tình hình xe cộ ra vào nhà họ Thịnh sao?”
Lúc này, đến lượt một bảo vệ khác cố gắng hồi tưởng lại, cả nửa ngày mới không chắc lắm lên tiếng: “Nhà họ Thịnh có tổng cộng hai chiếc xe hơi, chiếc xe có số đuôi trên biển số 999 thường do tổng giám đốc Thịnh và cậu cả nhà họ Thịnh lái, còn một chiếc Bluebird màu xanh là do bà Tạ sử dụng, có tài xế lái. Tôi có nhớ mang máng vào hai ngày trước, chiếc Bluebird này có ra vào khu biệt thự, nhưng lại không dám chắc.”
Không nhớ rõ, vậy thì thông tin này khó có thể xem như chứng cứ được.
Buổi tối đèn xe bật sáng, có đôi khi bảo vệ không thể nhìn thấy rõ biển số xe và kiểu dáng của chiếc xe đó, ban ngày có lẽ bảo vệ sẽ nghiêm túc chú ý một chút, nhưng đến buổi tối cơn buồn ngủ ập tới thế là cũng lười biếng theo. Chỉ cần có đèn xe lướt qua, thế là họ sẽ liếc nhanh để xác nhận đó là xe của cư dân trong khu, lập tức mở cửa. Nhưng nếu muốn anh ta nói được hôm đó có những chiếc xe nào ra vào khu dân cư, thật sự là không thể nói được.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục ghi chú thông tin vào quyển sổ tay: Tối ngày 22, 23, chiếc Bluebird màu trắng có ra vào khu biệt thự. Sau đó còn thêm một dấu chấm hỏi ngay bên cạnh dòng ghi chú này.
Tiếp theo, cảnh sát bắt đầu đi kiểm tra chín căn biệt thự còn lại trong khu biệt thự này.
Tìm được một số manh mối nhưng hướng đi lại khá rối rắm.
Hộ gia đình A nói: “Vào khoảng bảy giờ tối ngày 21, tôi có gặp tổng giám đốc Thịnh đang chạy bộ trên con đường kia, ông ấy rất thích chạy bộ, trước kia ông ấy vẫn thường chạy bộ cùng với cậu con trai, hai năm nay con trai ở nội trú thế nên cũng ít chạy hẳn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-754-moi-quan-he-giua-cac-thanh-vien-trong-gia-dinh.html.]
Lưu Lương Câu hỏi: “Người con trai nào thế?”
Hộ gia đình A cười cười: “Người con trai nào sao? Đương nhiên là con trai nhỏ rồi. Mọi người vẫn thường nói cha thương con út nhất, nhà họ Thịnh cũng như thế. Chỉ cần nhắc tới con trai út, tổng giám đốc Thịnh lập tức trưng ra vẻ hớn hở, nhưng lại tương đối nghiêm khắc với con trai lớn.”
Ở tỉnh Tương, mọi người thường hay gọi con út là “mãn”, “mãn tể” là chỉ người con út trong gia đình.
Lưu Lương Câu “à” một tiếng, tiếp tục hỏi: “Thế còn ngày 22, 23 thì sao?”
Người của hộ gia đình A lắc đầu: “Hai ngày đó trời mưa to, đường trơn trượt, tôi không ra ngoài đi bộ thế nên cũng không để ý.”
Người ở hộ gia đình A là người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân, như vậy có thể thấy, trước bảy giờ tối ngày 21, Thịnh Thừa Hạo vẫn còn sống.
Người ở hộ gia đình B là một người phụ nữ, người này vừa nghe nói tới nhà họ Thịnh lập tức lắc đầu than thở: “Chị Tạ đúng là không dễ dàng gì, cũng chỉ có chị ấy mới có thể chịu được cái tính xấu đó của tên Thịnh Thừa Hạo này mà thôi. Đừng thấy tổng giám đốc Thịnh kiếm được nhiều tiền, giỏi giang, ở ngoài là một tấm gương sáng, nhưng thật ra ông ta là một người cực kỳ gia trưởng, ở nhà nói một không nói hai. Chị Tạ hoàn toàn không có một chút quyền phát biểu nào, Thịnh Thừa Hạo nói không cho người lạ vào nhà, thế là chị Tạ cũng không dám mời v.ú em về để phụ giúp việc nhà. Toàn bộ việc nhà, từ dọn dẹp nhà cửa, quét dọn, nấu cơm đều do một mình chị Tạ làm, thỉnh thoảng thừa lúc Thịnh Thừa Hạo đi công tác không có ở nhà, chị Tạ mới nhờ người tới dọn dẹp.”
Thịnh Lão Hổ, đây chính là biệt danh mà bà nội Quý Chiêu, cụ bà Chu Phương Khê đã đặt cho Thịnh Thừa Hạo, xem ra toàn bộ phụ nữ trong khu biệt thự này đều cảm thấy Thịnh Thừa Hạo là một người chồng không đạt chuẩn.
Kết hợp với hành vi bạo lực gia đình của Thịnh Thừa Hạo, vết thương lưu lại trên người và cả trên mặt của Tạ Tiêm Vân, hơn nữa Triệu Hướng Vãn còn tận mắt nhìn thấy, vậy nên ấn tượng của Triệu Hướng Vãn dành cho Thịnh Thừa Hạo đã xấu đi rất nhiều.
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình họ thế nào?”
Cư dân B trả lời: “Quan hệ sao? Nói thế nào ấy nhỉ, cái tên Thịnh Thừa Hạo này mặc dù đối xử với với vợ không tốt lắm, thế nhưng lại rất thương con trai út.”
Triệu Hướng Vãn lại hỏi tiếp: “Dựa vào điều gì để kết luận rằng ông ta rất thương con trai út?”
Cư dân B nói: “Dựa vào đâu ấy hả? Cái này thì nhìn ở đâu cũng có thể biết được cơ mà, con trai út nhà đó rất giống cha, có thể nói là cực kỳ, cực kỳ giống luôn ấy. Từ chân mày, ánh mắt, mũi, miệng, đầu óc thông minh, thích vận động, hai người họ thật sự giống nhau như đúc, chẳng trách Thịnh Thừa Hạo lại thương con trai út như thế. Nếu như tôi có một cô con gái giống mình như đúc, vậy thì tôi cũng sẽ yêu thương nó như mạng sống mình.”