Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 765: Nói Dối Toàn Bộ, Hay Chỉ Nói Dối Một Phần?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:54:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thịnh Tái Thiên nhìn lên phía bên phải rồi đảo mắt: "Có, chắc chắn có."

Cao Quảng Cường tiếp tục hỏi: "Sau khi đem về, cậu có rửa cúp không?"

Thịnh Tái Thiên gật đầu: "Rửa, cháu đã rửa rất nhiều lần."

Cao Quảng Cường nhíu mày: "Rửa ở đâu?"

Thịnh Tái Thiên: "Ở bồn rửa của khách sạn."

Cao Quảng Cường hỏi: "Có phát hiện nước đổi màu đỏ không?"

Thịnh Tái Thiên lại một lần nữa nhìn về phía bên phải: "Có, chắc chắn có."

Được rồi, không cần lắng nghe tiếng lòng của cậu ấy, Triệu Hướng Vãn chỉ cần từ biểu cảm nhỏ của cậu ấy đã xác nhận, cậu ấy đang nói dối.

Ánh mắt cậu ấy không kìm được mà di chuyển lên phía trên bên phải, con ngươi cứ chuyển động hai bên trái phải, điều này có nghĩa cậu ấy đang suy nghĩ để tạo ra những hình ảnh tưởng tượng.

Khi người ta suy nghĩ, các vùng khác nhau trong bộ não sẽ được kích hoạt, ánh mắt cũng sẽ chuyển động về các phương hướng bất đồng. Nếu như con ngươi di chuyển sang trái lên phía trên thì chắc chắn người nói đang nhớ lại những sự việc hoặc sự vật trong quá khứ, cũng có thể xác định được người nói đang nói đúng sự thật. Nhưng nếu như đôi mắt nhìn lên phía trên ở bên phải thì rõ ràng người đó đang tưởng tượng ra một bức tranh hoàn toàn mới, cũng có nghĩa người đó đang nói láo.

Mới vừa rồi Cao Quảng Cường hỏi Thịnh Tái Thiên chi tiết về thời điểm gây án, giữa các câu nói cậu ấy có dừng lại một chút, tầm mắt chuyển hướng sang phía trên bên phải, điều này cũng thể hiện rằng – cậu ấy đang nói dối.

Nhưng là nói dối toàn bộ, hay chỉ nói dối một phần? Còn phải chờ kiểm chứng.

Mới vừa rồi trong lúc Thịnh Tái Thiên trần thuật lại quá trình gây án, tinh thần cậu ấy tập trung cao độ, cũng không để lộ suy nghĩ chân thật. Triệu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Cao Quảng Cường, trong ánh mắt mang theo ý dò hỏi.

Cao Quảng Cường hiểu ý cô, khẽ vuốt cằm nói: “Cháu tới hỏi đi.”

Mắt phượng Triệu Hướng Vãn lóe sáng, giọng nói trong suốt, tựa như tiếng nước suối chảy róc rách, vấn đề mà cô hỏi cũng không khó trả lời, khiến Thịnh Tái Thiên đang thấp thỏm lo âu ngồi trong phòng thẩm vấn lạnh như băng cũng dần được thả lỏng.

“Năm nay học lớp mười hai?”

“Đúng vậy.”

“Đã tốt nghiệp?”

“Đúng vậy.”

“Vì sao không ở trường đi học?”

“Em đã được tuyển thẳng rồi, không cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nữa, giáo viên cũng yêu cầu em không nên đến trường để tránh làm ảnh hưởng đến sự nhiệt tình ôn tập của các bạn trong lớp.”

“Cậu có nhiều bạn bè ở trường không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-765-noi-doi-toan-bo-hay-chi-noi-doi-mot-phan.html.]

“Có rất nhiều, em thích chơi bóng đá, còn tự thành lập một đội bóng rổ, mỗi tuần đều sẽ đi đánh mấy trận, mọi người đều có quan hệ rất tốt với nhau.”

“Cậu học chơi bóng rổ từ ai?”

“Cha em…”

Nói đến đây, tâm trạng của Thịnh Tái Thiên đột nhiên trở nên chán nản.

Đôi mắt rủ xuống nhìn mặt đất đến ngẩn người.

Triệu Hướng Vãn cũng không quấy rầy cậu ấy, Chu Phi Bằng nhìn cậu ấy vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, muốn nhắc nhở một chút nhưng lại Triệu Hướng Vãn đưa tay ngăn lại.

[Cha c.h.ế.t rồi.]

[Mình phải bảo vệ mẹ.]

[Sức khỏe mẹ không được tốt, mới vừa xuất viện, bà ấy lại bị hen suyễn, không thể để mẹ phải ngồi tù được.]

[Nếu như nhất định phải có người gánh vác lấy tội danh này, vậy thì cứ để mình làm là được. Mình cũng mới có mười tám thôi, tội cũng không đáng chết, mình còn trẻ, sức khỏe lại tốt, không sợ chịu khổ.]

[Mới vừa rồi lúc chú cảnh sát kia hỏi mình thật sự rất lo lắng, rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, anh trai còn cho mình học thuộc lòng, thế mà sao người ta mới hỏi một chút mà mình đã ngắc ngứ rồi?]

Từ những giải thích của Thịnh Tái Thiên, Triệu Hướng Vãn suy đoán ra hai chuyện.

Thứ nhất, kẻ g.i.ế.c người là Tạ Tiêm Vân.

Thứ hai, Thịnh Tái Trung là người biết rõ tình hình.

Cứ thế này thì ít nhất phạm vi mà tổ trọng án cần điều tra cũng sẽ được thu nhỏ lại, chỉ cần tập trung vào ba mẹ con bọn họ là được.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Ngày đó ba người ở khách sạn Tứ Quý mời khách, vì sao cậu lại không vui?”

Ánh mắt Thịnh Tái Thiên di chuyển sang bên trái, hướng lên trên: “Mẹ em phải nằm viện cô đơn một mình, thế mà em và những người khác lại ở chỗ này ăn no uống say, đương nhiên là em rất không vui.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Quan hệ cha mẹ cậu thế nào?”

Thịnh Tái Thiên lắc đầu đáp: “Không tốt. Cha em đối xử với em rất tốt, mẹ em cũng vậy, nhưng quan hệ giữa hai người họ lại ngược lại. Em hỏi cha mẹ thì họ nói rằng em vẫn còn nhỏ, không cần để ý đến chuyện của người lớn.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Mẹ cậu rất nhát gan sao?”

Thịnh Tái Thiên nói: “Dạ, mẹ em rất sợ nói chuyện với người lạ. Nếu như có người nói chuyện với bà ấy thì bà ấy hoặc là im lặng, hoặc là trả lời đàng hoàng, không có nửa lời dối trá.”

Chứng sợ hãi giao tiếp?

Trong sách viết chứng sợ hãi giao tiếp này đề cập đến những mong muốn khác nhau trong các tình huống xã hội rồi cứ thế gây ra căng thẳng, lo lắng và sợ hãi, thậm chí cả những sự sợ hãi quá mức không hợp lý đối với những điều hoặc những tình huống khách quan nhất định.

Loading...