Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 772: Không Thể Nói, Không Thể Nói!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:55:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Chúng ta sẽ không sao đâu.]

[Tiểu Trung nói đúng, Tiểu Thiên mới vị thành niên, luật sư sẽ bào chữa giúp nó, nó sẽ không sao cả. Chỉ cần nó nhận tội thì ba người chúng ta đều không sao hết.]

Giờ phút này, sự hiền từ của người mẹ Tạ Tiêm Vân đều đặt hết vào Thịnh Tái Trung, còn đối với Thịnh Tái Thiên đã đi tự thú thì lại chẳng có nửa phần thương nhớ.

Nghĩ đến Thịnh Tái Thiên thà vứt bỏ đi tiền đồ tốt đẹp của chính mình cũng phải bảo vệ mẹ, Triệu Hướng Vãn lại thấy không xứng đáng thay cho chàng trai trẻ đó.

Triệu Hướng Vãn cũng không lưu tình nữa, tăng nhanh tốc độ nói.

“Bà Tạ có biết vì sao Thịnh Thừa Hạo lại thiên vị như vậy không?”

Tạ Tiêm Vân thẫn thờ trả lời: “Tiểu Thiên giống ông ta, thông minh hơn, học cũng tốt hơn.”

“Còn nguyên nhân nào khác nữa không?”

Tay Tạ Tiêm Vân siết chặt: “Không có, chỉ có lý do đó thôi!”

“Thịnh Tái Trung là con ruột của Thịnh Thừa Hạo sao?”

Ánh mắt Tạ Tiêm Vân rõ ràng bắt đầu hốt hoảng: “Đương nhiên rồi!”

Triệu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: “Bà Tạ, bà có biết hiện giờ kỹ thuật kiểm tra DNA đã tồn tại rồi hay không?”

Đương nhiên Tạ Tiêm Vân biết.

Trán bà ta bắt đầu đổ mồ hôi.

Điểm này ngược lại giống Thịnh Tái Thiên, chỉ cần căng thẳng thì trán sẽ xuất hiện mồ hôi.

Triệu Hướng Vãn nhìn chăm chú vào Tạ Tiêm Vân: “Xem ra tôi đoán không sai, Thịnh Tái Trung không phải con ruột của tổng giám đốc Thịnh.”

Tạ Tiêm Vân không có lên tiếng, nhưng Thịnh Tái Trung lại hét lớn một tiếng: “Cô nói cái gì? Cô cái người cảnh sát này đừng có đứng ở đây mà ăn nói bừa bãi!”

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Thịnh Tái Trung: “Câm miệng!”

Trong ánh mắt của cô còn mang theo một tia khinh thường, cũng thành công chọc giận Thịnh Tái Trung, anh ta hất tay mẹ mình ra, đi tới trước mặt Triệu Hướng, đưa tay ra định tát cô: “Cô mới phải câm miệng đó!”

Chu Phi Bằng đứng dậy thật nhanh, muốn ngăn Thịnh Tái Trung lại.

Động tác của anh ta tuy rằng nhanh, nhưng lại không nhanh bằng Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn bắt lấy cánh tay Thịnh Tái Trung, kéo một cái, lắc một cái.

“A—”

Cánh tay Thịnh Tái Trung bị vặn ngược về phía sau lưng, anh ta bị đau đến kêu lên.

Triệu Hướng Vãn lấy còng tay ra, nhanh chóng cài vào hai cổ tay Thịnh Tái Trung, hét lớn một tiếng: “Dám đánh cảnh sát? Anh nói thật đi cho tôi!”

Thịnh Tái Trung cố gắng muốn tránh thoát khỏi kìm kẹp của Triệu Hướng Vãn, thế nhưng hoàn toàn phí công.

Tạ Tiêm Vân bị hoảng sợ, hai tay bà ta ôm lấy ngực, vừa run rẩy vừa nói: “Cô, cô buông nó ra đi. Nó không phải muốn đánh cảnh sát, nó không có đánh cảnh sát.”

Triệu Hướng Vãn mượn cơ hội khống chế được Thịnh Tái Trung, cô đẩy anh ta qua một bên, giao cho Chu Phi Bằng.

Chu Phi Bằng đè lên bả vai Thịnh Tái Trung, đẩy anh ta tới ngồi lên một chiếc sofa: “Đừng có lộn xộn!”

Tạ Tiêm Vân đau lòng con trai, tiếp tục cầu khẩn: “Mọi người nói chuyện với nhau là được rồi, nói chuyện là được rồi, đừng còng nó lại.”

Thân thể Triệu Hướng Vãn hơi hướng về phía trước, chăm chú nhìn vào đôi mắt Tạ Tiêm Vân: “Bà đau lòng sao? Con trai lớn của bà chẳng qua là bị còng tay lại mà thôi. Nhưng mà bà có biết không? Hiện tại Thịnh Tái Thiên đang bị nhốt ở trại tạm giam, bị còng tay, còng chân, không gì so được. Hơn nữa cậu ấy cũng chỉ có một chiếc ghế dài, ngồi, nằm, ngủ, đều là ở trên chiếc ghế đó.”

Hứa Tung Lĩnh và Lưu Lương Câu trao đổi ánh mắt, được rồi, đàn em lại bắt đầu lừa gạt người khác rồi.

Tạ Tiêm Vân không chịu nổi sự tra tấn lương tâm, giọng nói run rẩy: “Tiểu Thiên cũng là con trai tôi, tôi cũng đau lòng nó.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Để tôi đoán thử xem ai là cha của Thịnh Tái Trung nhé?”

Tạ Tiêm Vân sợ nhất là đoạn chuyện cũ thống khổ này bị tiết lộ, bà ta lập tức hét ầm lên: “Đừng nói, đừng nói!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-772-khong-the-noi-khong-the-noi.html.]

Triệu Hướng Vãn từng bước ép sát: “Vì sao không thể nói?”

Tạ Tiêm Vân vẫn liều mạng lắc đầu: “Không thể nói, không thể nói…”

Thái độ của Triệu Hướng Vãn đột nhiên nhẹ nhàng lại: “Đó là chuyện riêng của bà, tôi không truy hỏi.”

Rốt cuộc Tạ Tiêm Vân mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể co ro, hai tay bọc lại vai mình, không ngừng run rẩy.

Triệu Hướng Vãn nói: “Tổng giám đốc Thịnh biết Thịnh Tái Trung không phải con ruột ông ta chứ?”

Tạ Tiêm Vân gật đầu: “Biết.”

Triệu Hướng Vãn lại nói: “Mặc dù tổng giám đốc Thịnh thiên vị, nhưng ông ta đã từng bạc đãi Thịnh Tái Trung bao giờ chưa?”

Hai hàng nước mắt theo gò má Tạ Tiêm Vân chảy xuống, giọng nói bà ta run rẩy: “Không có.”

Đột nhiên Triệu Hướng Vãn nâng âm lượng lên: “Vì sao muốn g.i.ế.c ông ta?”

Tạ Tiêm Vân bị thái độ làm việc lúc mềm lúc cứng này của Triệu Hướng Vãn xoay đến choáng váng, căn bản không biết nói dối, cứ thế theo bản năng trả lời: “Tôi không biết, tôi không biết! Ông ta ngã xuống đất, tôi liều mạng gọi, liều mạng gọi, tôi sợ muốn chết.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Là ai đánh ông ta?”

Tạ Tiêm Vân liều mạng lắc đầu.

[Không thể nói, không thể nói!]

[Tiểu Trung cũng đâu muốn như vậy, nó chỉ đập ông ta một chút mà ông ta đã gục rồi.]

Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lạnh như băng, nhìn sang Thịnh Tái Trung đang co ro trên ghế sofa: “Anh đánh mấy cái?”

Thịnh Tái Trung cảm thấy Triệu Hướng Vãn quả thực có độc, cặp mắt kia sáng như lửa vậy, đốt khiến cả người anh ta cũng đau đớn.

Anh ta kêu lên: “Không có, không có.”

Tạ Tiêm Vân mờ mịt quay đầu, nhìn sang con trai lớn.

[Mình vừa nói gì? Rõ ràng chúng ta đã quyết định xong, Tiểu Thiên tự thú, viện kiểm sát bên kia sẽ truy tố tội g.i.ế.c người, luật sư sẽ bào chữa thành vô tội, Tiểu Thiên vẫn chưa thành niên, quan tòa sẽ đối xử khoan hồng. Kể cả có phải ngồi mấy năm tù thì công ty vẫn sẽ có phần của Tiểu Thiên, hai anh em bọn chúng cũng sẽ đồng tâm hiệp lực, gia sản sẽ ngày một nhiều, đến lúc đó có ai còn nhớ đến cái c.h.ế.t của Thịnh Thừa Hạo nữa?]

[Không còn ai chất vấn đứa trẻ là từ đâu ra, không có ai đánh mình, mắng mình, từ đây chỉ có mình cùng với hai con trai, cuộc sống nhất định sẽ trôi qua rất tốt đẹp, như vậy không tốt hay sao? Mình cảm thấy sẽ rất tốt, vô cùng tốt.]

Triệu Hướng Vãn nghe đến đây, không nhịn được cắn răng.

Rất tốt sao? Không hề!

Dựa theo sắp xếp của bọn họ, Thịnh Tái Thiên thừa nhận tội danh g.i.ế.c người nhất định sẽ bị phán xử, chờ cậu ấy ra tù, hết thảy sẽ không còn giống như trước nữa.

Người cha thương cậu ấy không còn nữa.

Tiền đồ sáng lạn của cậu ấy cũng không còn nữa.

Công ty đã sớm bị Thịnh Tái Trung vững vàng khống chế trong tay, căn bản sẽ không thuộc về cậu ấy.

Ngay đến cả người mẹ thiên vị kia, ai biết sau mấy năm, mười mấy năm, hai mấy năm thì bà ta sẽ có dáng vẻ thế nào chứ?

Đến lúc đó, Thịnh Tái Thiên có hối hận thì còn có ý nghĩa gì sao?

Thời gian không thể quay lại.

Cõi đời này cũng không có thuốc chữa hối hận.

Thịnh Tái Trung trừ khử được hai cái đinh trong mắt, nắm được công ty trong tay.

Tạ Tiêm Vân thoát khỏi người chồng bạo lực.

Hai mẹ con bọn họ ngược lại quá ung dung thoải mái.

Nhưng còn ai sẽ nhớ đến một thiếu niên hồ đồ, ngây thơ, một lòng muốn bảo vệ mẹ kia?

Chức trách của cảnh sát chính là trừng trị cái ác, đề cao cái thiện, bảo vệ công bằng chính nghĩa.

Nếu như gặp được thì Triệu Hướng Vãn nhất định sẽ lấy lại công đạo cho thiếu niên lương thiện như ánh mặt trời đó!

Trong nụ cười của Triệu Hướng Vãn lộ ra ý lạnh như băng, ánh mắt từ trên người Tạ Tiêm Vân chuyển sang Thịnh Tái Trung: “Là ai đã cầm cúp hung hăng đập vào đầu Thịnh Thừa Hạo, khiến ông ta ngã xuống đất? Là ai đã cầm cúp đánh một cái, hai cái, ba cái vào não sau khi Thịnh Thừa Hạo ngã xuống đất? Mặc dù Thịnh Thừa Hạo đã chết, nhưng vết m.á.u trong hộc tủ, trên tường, trên sàn nhà đều nói cho chúng tôi biết được chân tướng rồi!”

Loading...