Nét mặt Tạ Tiêm vẫn đầy đau khổ: "Cho đến ngày 25, tôi hoàn tất thủ tục xuất viện, lo lắng trở về nhà. Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hôi, lúc lên lầu thì thấy ông ta nằm bất động trên sàn, lúc đó tôi mới hoảng sợ. Ông ta đã c.h.ế.t thật rồi, chí có một cú đánh mà ông ta đã c.h.ế.t rồi sao? Tôi không dám tin, nhưng cũng không thể không tin."
Thịnh Tái Trung đã đánh c.h.ế.t Thịnh Thừa Hạo, Tạ Tiêm Vân vì để bảo vệ con trai, đã nhận tội về mình.
Thịnh Tái Thiên vì để bảo vệ mẹ, lại gánh lấy toàn bộ tội lỗi, tự nguyện ra đầu thú.
Nghe đến đây, Trịnh Hướng Vãn đặt thêm một quả cân lên cán cân ích kỷ trong lòng Tạ Tiêm Vân: "Một người g.i.ế.c người rồi bắt bà gánh tội, không hề nghĩ đến bệnh hen suyễn của bà; còn người kia, nghe tin bà đã g.i.ế.c người, thì lập tức tự nguyện chịu tội thay, sợ bà có sẽ xảy ra bất kỳ tổn thất nào. Ai yêu bà hơn, ai mới là người thích hợp để sống chung, bà Tạ, bà còn chưa rõ sao?"
Cuối cùng Tạ Tiêm Vân cũng hạ quyết tâm.
Bà ta từ từ ngẩng đầu, trong mắt ánh lên chút lệ: "Đúng, là Tiểu Trung đã g.i.ế.c Thịnh Thừa Hạo."
Trịnh Hướng Vãn thò đầu ra ngoài hành lang, lớn tiếng gọi Lưu Lương Cư đang ngồi dưới phòng khách: "Đàn anh Lưu, mang sổ ghi chép lên đây."
Lưu Lương Câu nghe thấy, biết đã có tiến triển, lập tức đứng bật dậy: "Đến đây..."
Tiểu Trung cảm thấy tình hình không ổn, vùng vẫy định đứng dậy, nhưng bị Chu Phi Bằng giữ lại ngồi xuống lần nữa: "Không được động đậy, ngoan ngoãn chút đi!"
Chu Phi Bằng nháy mắt với Lưu Lương Câu: "Đàn anh, anh đi đi, thằng nhóc này cứ để tôi trông chừng cho."
Đợi đến khi Lưu Lương Câu vội vã chạy lên lầu, Trịnh Hướng Vãn đã đưa Tạ Tiêm Vân vào phòng khách tầng hai ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Vậy nên, ngày 22 đã xảy ra chuyện gì? Hãy nói sự thật cho chúng tôi biết."
Tạ Tiêm Vân hít một hơi thật sâu, chậm rãi kể lại chi tiết mọi chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-776-may-khong-xung-dang-lam-con-trai-cua-thinh-thua-hao-tao.html.]
Ngày 21 tháng 6 năm 1995 là sinh nhật của Tiểu Trung, Tạ Tiêm Vân trước khi vào bệnh viện đã làm sẵn một chiếc bánh và đặt vào tủ lạnh.
Dù bị Thịnh Thừa Hạo đánh đến gãy sống mũi, Tạ Tiêm Vân vẫn lo lắng cho đứa con trai này. Vì cái c.h.ế.t của Trịnh Hiểu Hồng, sự phẫn nộ dần dần chuyển thành sự áy náy, thêm vào sự thiên vị của Thịnh Thừa Hạo, Tạ Tiêm Vân cố gắng bù đắp, dốc hết tình yêu thương của một người mẹ cho Thịnh Tái Trung.
Tối ngày 21, Thịnh Tái Trung đưa ba mình về biệt thự, trước khi trở lại công ty đã lấy bánh ra, muốn mời ba ăn cùng mình. Kết quả, Thịnh Thừa Hạo lại lạnh lùng nhìn anh ta, cười mỉa một tiếng: "Sinh nhật thì có gì đâu, mày vẫn nên tập trung vào công việc đi." Ông ta nói xong thì lập tức bước lên lầu.
Thịnh Tái Trung nhìn bóng lưng của Thịnh Thừa Hạo, trong lòng đầy oán hận nhưng không dám chất vấn, chỉ có thể mang bánh ra ngoài, tiện tay đưa một phần cho bảo vệ, coi như có người cùng anh ta trải qua sinh nhật.
Ngày 22 tháng 6 năm 1995, buổi trưa Thịnh Thừa Hạo gọi điện cho Thịnh Tải Trung, nghe anh ta nói về tiến độ nghiên cứu phát triển chậm chạp, Thịnh Thừa Hạo lập tức mắng anh ta không thương tiếc, mắng anh ta bất tài, mắng anh ta vô dụng, cuối cùng ông ta gào lên chửi một câu: “Mày không xứng đáng làm con trai của Thịnh Thừa Hạo tao!"
Trong lòng Thịnh Tải Trung tràn ngập sự phẫn nộ. Buổi chiều khi đến thăm mẹ, anh ta không kìm được mà rơi nước mắt, kể lại những lời này với Tạ Tiêm Vân, liên tục hỏi: “Tại sao ba lại đối xử tệ với con như vậy? Tại sao Tiểu Thiên làm gì cũng đúng, còn con làm gì cũng sai?”
Tạ Tiên Vân xoa đầu con trai cả, trái tim bà ta cũng cảm thấy đau đớn vô cùng, bà ta khẽ an ui con trai: “Tính cách của ba con là thế đó, con đừng trách ông ấy. Con vẫn còn có mẹ yêu con mà, mẹ biết con là đứa con tuyệt vời nhất mà."
Thịnh Tải Trung nói với mẹ rằng ba bảo anh ta buổi chiều về nhà báo cáo công việc, nhưng anh ta không dám về vì sợ lại bị mắng, muốn mẹ đi cùng để lấy thêm can đảm. Hiếm khi thấy con trai làm nũng, Tạ Tiêm Vân nhẹ nhàng nói: “Mẹ sẽ đi cùng con.”
Thế là hai mẹ con cùng về biệt thự, trước khi đi bọn họ còn kéo Thịnh Tải Thiên xuống lầu, để cậu ấy đợi ở ngoài vườn. Gần đây Thịnh Tải Thiên không phải đi học, một phần ở bệnh viện chăm sóc mẹ, một phần tự học lập trình ngôn ngữ máy tính mà ba giao phó. Cậu ấy không hỏi nhiều, mang theo sách xuống lầu, ngồi trong vườn đọc.
Khi đến biệt thự, Tạ Tiêm Vân ngồi ở tầng một để tạo thêm can đảm cho Thịnh Tải Trung, còn anh ta thì đi lên lầu để gặp Thịnh Thừa Hạo báo cáo công việc.
Trên lầu vang lên tiếng Thịnh Thừa Hạo gào thét.
Vài phút sau, tiếng gào thét đó biến mất.
Tiếng bước chân vang lên, Tạ Tiên Vân ngẩng đầu nhìn thấy Thịnh Tải Trung đang cầm chiếc cúp pha lê bước từng bước xuống, trên mặt và quần áo đều đầy máu.