Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 781: Vừa Áy Náy Lại Vừa Khổ Sở, Nội Tâm Bà Ta Cực Kỳ Phức Tạp

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:55:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu như Thịnh THừa Hạo đối xử thật tốt với vợ, với con nuôi thì cái c.h.ế.t của ông ta còn xứng đáng nhận được sự đồng tình, nhưng nếu như tình huống thật sự là như vậy thì sao?

Chẳng trách Lạc Đan Phong nói, nhà họ Thịnh chỉ có mình Tiểu Thiên là người tốt.

Thịnh Tái Trung bị lời nói của Triệu Hướng Vãn kích thích, nói ngày một nhiều: “Cô nghĩ là tôi không muốn rời đi hay sao? Tôi đã từng thử rồi. Tôi học ngành quản trị khách sạn, tôi đã từng muốn tìm khách sạn đi làm, nhưng Thịnh Thừa Hạo không đồng ý, ông ta đánh mẹ tôi, trách cứ mẹ tôi không giáo dục tôi tốt, rõ ràng nhà có công ty nhưng lại không chịu hỗ trợ. Thế nên cô xem, tôi chỉ có thể g.i.ế.c ông ta thì mới có thể đạt được tự do chân chính.”

Rốt cuộc giờ phút này Triệu Hướng Vãn rõ ràng một câu: Cõi đời này chỉ có mặt trời và lòng người là không thể nhìn thẳng.

Cô luôn cho rằng mình nghe hiểu được tiếng lòng người khác là có thể thông suốt hết thảy, nhưng độ phức tạp của vụ án này lại vượt xa suy nghĩ của cô. Những người liên quan đến vụ án đều có bản chất khó đoán lại hay thay đổi khiến người ta không tài nào hiểu được.

Cô tức giận Thịnh Tái Trung được nuôi nấng mà lại là một con sói mắt trắng, nhưng cô không biết Thịnh Thừa Hạo đã từng đối xử thế nào với Thịnh Tái Trung; cô khinh thường Tạ Tiêm Vân tư lợi nhưng cô cũng không biết Tạ Tiêm Vân đã trải qua những gì.

Không bao giờ được đánh giá thấp cái ác trong con người, cũng không được khinh thường nhân tính thay đổi, càng không được ỷ vào có thể đọc tâm mà tự cao tự đại.

— Đây là lời khuyên chân thành mà Triệu Hướng Vãn dành cho bản thân mình từ lúc điều tra phá án đến bây giờ.

Thịnh Tái Trung càng nói lại càng kích động: “Đều do ông ta ép tôi, đều là do bọn họ ép tôi! Cha ruột tôi đã bị bọn họ g.i.ế.c chết, là do bọn họ thiếu nợ tôi, là bọn họ thiếu nợ tôi!”

Nghĩ đến những lời trong lòng Tạ Tiêm Vân mà cô nghe được, Triệu Hướng Vãn nâng mắt hỏi: “Cha ruột anh bị ai g.i.ế.c chết? Ai thiếu nợ anh?”

Thịnh Tái Trung biết hôm nay chỉ cần anh ta nhận tội thì ngày c.h.ế.t cũng không còn xa, anh ta nhịn một bụng lời nói, muốn bày tỏ ra hết.

Nghe được câu hỏi của Triệu Hướng Vãn, Thịnh Tái Trung nâng mắt nhìn cô, ánh mắt anh ta ửng đỏ, lộ ra một chút hưng phấn khó hiểu: “Mấy người cho tôi gặp mẹ tôi một chút, sau khi tôi hỏi rõ thân thế chính mình thì sẽ nói hết cho mấy người biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-781-vua-ay-nay-lai-vua-kho-so-noi-tam-ba-ta-cuc-ky-phuc-tap.html.]

Cao Quảng Cường trầm ngâm chốc lát, sau đó đồng ý đề nghị của anh ta.

Tạ Tiêm Vân đi vào phòng thẩm vấn, thấy Thịnh Tái Trung đeo còng tay ngồi trên ghế sắt, bị cảnh sát trông chừng cẩn thận cách một hàng rào sắt thì nước mắt không ngừng chảy xuống: “Tiểu Trung…”

Thịnh Tái Trung nhếch mép một cái, trên mặt là một nụ cười giễu cợt: “Mẹ, là mẹ nói với cảnh sát con g.i.ế.c Thịnh Thừa Hạo sao?” Nếu thân thế đã không còn là bí mật thì Thịnh Tái Trung cũng lười diễn phụ tử từ hiếu, bắt đầu gọi thẳng tên.

Tạ Tiêm Vân lấy tay che miệng, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi, Tiểu Trung, mẹ cũng không muốn như vậy.” Vừa áy náy lại vừa khổ sở, nội tâm bà ta cực kỳ phức tạp.

Thịnh Tái Trung cười lạnh nói: “Năm đó mẹ trơ mắt nhìn cha ruột con bị b.ắ.n chết, có phải mẹ cũng một bộ dạng giống như bây giờ, vừa khóc vừa lắc đầu nói: Thật xin lỗi, Kinh Tiêu, em cũng không muốn như vậy, đúng không?”

Tạ Tiêm Vân bị những lời nói của con trai làm đau lòng, đau đến mức không thở nổi, bà ta bắt đầu há to miệng thở dốc.

Triệu Hướng Vãn thuần thục cầm lấy thuốc xịt đã chuẩn bị từ trước rồi phun hai cái vào miệng bà ta.

Rốt cuộc Tạ Tiêm Vân mới tỉnh táo lại.

Khuôn mặt bà ta đều là nước mắt, bi thương nhìn con trai: “Tiểu Trung, những lời này con nghe được từ nơi nào? Mẹ, mẹ cũng chưa từng nói với bất kỳ ai khác, cha con không phải Thịnh Thừa Hạo, mà là…”

Đây là bí mật lớn nhất chôn giấu trong lòng Tạ Tiêm Vân, ngay cả Thịnh Thừa Hạo vẫn luôn tra hỏi bà ta cũng chưa từng nói. Bà ta chỉ nói mình bị cường bạo, đối phương là ai bà ta cũng không biết, bà ta chỉ muốn hoàn toàn quên hết quá khứ, không muốn nghĩ đến đoạn chuyện cũ đó nữa.

Đột nhiên Thịnh Tái Trung cười rộ lên, lộ ra chiếc răng khểnh đó: “Mẹ, mẹ còn nhớ cái răng nanh này không? Cha ruột của con hình như cũng có một chiếc răng nanh dài như vậy nhỉ? Từ năm mười hai tuổi mẹ và ông ấy đã cùng nhau ăn cơm, cùng nhau luyện tập, cùng nhau luyện thanh, rõ ràng tình cảm sâu đậm như vậy, rõ ràng là thanh mai trúc mã, thế mà vì sao mới xảy ra chuyện mà mẹ đã cuống cuồng phủi sạch, ép ông ấy vào đường cùng như vậy?”

Sắc mặt Tạ Tiêm Vân lập tức trở nên trắng bệch.

Thân thể bà ta bắt đầu run rẩy, run đến mức Chu Phi Bằng ngồi ở bên cạnh cũng không nhìn nổi: “Bà Tạ, bà có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Loading...