Trong mắt Thịnh Tái Trung lóe lên ngọn lửa của sự tức giận, trách cứ cùng khinh bỉ: “Tại sao mẹ lại khai con ra? Tại sao? Tiểu Thiên không chịu gánh tội, vậy thì mẹ tới gánh lấy tội danh, không được sao?”
Anh ta đột nhiên rùng mình một cái, tựa như thấy một con rắn độc đang ẩn núp trong bóng tối, giọng nói cũng biến thành lắp ba lắp bắp: “Mẹ, mẹ…”
Mẹ, mẹ nửa ngày, Thịnh Tái Trung mới nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ chuyện con g.i.ế.c Thịnh Thừa Hạo cũng nằm trong kế hoạch của mẹ sao? Mẹ đã sớm hận ông ta muốn c.h.ế.t đúng không? Thế nên mẹ chỉ mong ông ta c.h.ế.t đi. Nhưng mẹ không dám tự mình ra tay, cho nên mẹ làm bộ thành dáng vẻ đáng thương, lại cố ý tiết lộ sự thật về thân thế của con chỉ là để con ra tay đúng không?”
Tạ Tiêm Vân liều mạng lắc đầu: “Không không không, mẹ chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”
Thịnh Tái Trung đã sớm nghĩ rằng Tạ Tiêm Vân là người ra tay, anh ta dựa người về phía sau, nở một nụ cười lạnh lùng: “Mẹ yên tâm, mẹ sẽ gặp báo ứng thôi. Con sẽ hết toàn bộ chuyện này cho Tiểu Thiên, để nó biết được bộ mặt thật của mẹ là gì.”
Thân thể Tạ Tiêm Vân run lên cầm cập: “Tiểu Trung, mẹ thật sự không có, mẹ căn bản không hề nghĩ tới con sẽ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Thịnh Thừa Hạo. Đúng! Mẹ hận Thịnh Thừa Hạo, mỗi lần ông ta đánh mẹ, mẹ lại hận ông ta nhiều thêm một lần. Sự nghiệp ông ta càng ngày càng lớn, nhưng thái độ với mẹ lại càng lúc càng kém. Dù mẹ lừa gạt ông ta, tính toán ông ta, vậy thì thế nào? Mẹ sinh ra Tiểu Thiên, mẹ chăm chỉ xử lý việc nhà cho ông ta, nấu cơm giặt giũ sinh con, ông ta có bao giờ bị phân tâm hay chưa? Mẹ vì ông ta mà ổn định hậu phương, lúc này ông ta mới không còn chút ưu tư mà gây dựng sự nghiệp. Chẳng qua chỉ vì một lần sai lầm mà lại muốn mẹ dành cả cuộc đời sao? Nhưng mà… Cho dù là như vậy, mẹ cũng không nghĩ đến chuyện muốn g.i.ế.c ông ta, càng chưa từng nghĩ đến chuyện để con ra tay g.i.ế.c ông ta.”
Chỉ tiếc là bất kể Tạ Tiêm Vân có nói cái gì thì Thịnh Tái Trung cũng đã hoàn toàn nghĩ rằng bà ta đã tính toán chuyện này, anh ta cũng không muốn nghe bà ta nói chuyện nữa mà lạnh lùng nhìn sang Cao Quảng Cường: “Sĩ quan Cao, tôi nhận tội, để bà ta đi đi, sau này tôi vĩnh viễn không gặp lại bà ta nữa.”
Nước mắt Tạ Tiêm Vân tuôn ra: “Mẹ, mẹ là mẹ của con —”
Thịnh Tái Trung lạnh lùng nói: “Cho dù có c.h.ế.t thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho bà nữa. Bà hại c.h.ế.t Kinh Tiêu, giờ lại tính toán tôi, hai cha con tôi cùng nhau thua trong tay bà, bà điên rồi! Bà cứ tiếp tục sống đi, mang theo áy náy, mang theo hối hận mà cô độc sống hết cuộc đời vô sỉ, ích kỷ của bà đi.”
Thịnh Tái Trung quay mặt đi, không để ý đến Tạ Tiêm Vân nữa.
Thái độ tuyệt tình như vậy khiến trái tim Tạ Tiêm Vân đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-784-thai-do-tuyet-tinh-nhu-vay-khien-trai-tim-ta-tiem-van-dau-don.html.]
Bà ta bước từng bước tới cửa phòng thẩm vấn, nhưng cứ đi được một bước lại quay đầu lại. Đó là con trai bà ta đã nuôi nấng, yêu thích hai mươi ba năm, dù bà ta là người đã xác nhận anh ta là kẻ g.i.ế.c người nhưng anh ta cũng nên tha thứ cho bà ta chứ, đúng không?
Thịnh Tái Trung nói lời đã chất chứa trong lòng, tâm nguyện đã được hoàn thành nên anh ta thoải mái nhận tội.
Thịnh Tái Thiên vô tội được thả ra, cả người có chút mơ màng.
Cậu ấy đã gặp anh trai, sau khi hiểu được toàn bộ quá trình thì yên lặng rất lâu. Một thiếu niên mới mười bảy tuổi, chỉ trong một đêm đã trưởng thành.
Tạ Tiêm Vân tới đón cậu ấy ai oán khóc lóc tỉ tê, Thịnh Tái Thiên cũng không giống như ngày thường ôm lấy bả vai bà ta an ủi nữa, mà là nhìn bà ta với ánh mắt dò xét như đang nhìn một người xa lạ.
Thịnh Tái Thiên dùng thái độ lễ phép, cố gắng kiềm chế: “Mẹ, cha con đi rồi, mẹ cũng nhận được sự tự do. Biệt thự con sẽ để lại cho mẹ, còn công ty… Con sẽ bán đi.”
“Bán đi?”
Tạ Tiêm Vân hoảng loạn la lên: “Vì sao lại muốn bán đi? Con cứ để cho mấy người cậu con tiếp tục xử lý rồi chờ đến sau khi con tốt nghiệp đại học là có thể tiếp quản lại rồi, vì sao lại muốn bán? Mẹ nghe cha con nói, nghề máy tính của nước ta trong tương lai sẽ có phát triển rất lớn. Mặc dù cha con không có ở đây, nhưng con vẫn còn mà, cuộc sống của nhà chúng ta sẽ càng lúc càng tốt đẹp.”
Thịnh Tái Thiên nhìn mẹ mình một cái: “Con xin lỗi, nhưng con đã quyết định rồi.”
Thịnh Tái Thiên chỉ là đơn thuần, chứ không phải ngu ngốc.
Mẹ có thể để mặc cậu ấy đi tự thú nhận tội, cái này đã nói lên căn bản bà ta không quan tâm đến cậu ấy.
— Rõ ràng anh trai mới là người g.i.ế.c cha, thế mà bà ta lại nói là bà ta giết, lại còn mặc quần áo dính máu, ôm bả vai ngồi ở trên giường khóc lóc tỉ tê. Thông qua cách thức như vậy khiến cậu ấy mềm lòng, nguyện ý vì mẹ mà vứt bỏ tiền đồ sáng lạn trong tương lai.