Tình thương của mẹ mà như vậy thì cậu ấy cũng không đủ khả năng để nhận lấy.
Nói xong, Thịnh Tái Thiên không có chút do dự nào mà xoay người rời đi, trong lòng âm thầm nói một câu: Con vì mẹ mà tự thú, cam tâm tình nguyện mà thay mẹ gánh tội… Đó là tình yêu của con dành cho mẹ.
Tháng sáu ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời quang đãng vô cùng.
Đứng ở cửa sở cảnh sát thành phố, Triệu Hướng Vãn nhìn bóng lưng đã đi xa của Thịnh Tái Thiên, tâm trạng rốt cuộc mới tốt lên.
Thiếu niên này, hiền lành lại dũng cảm, dám làm dám chịu, thoát khỏi sự trói buộc của gia đình rồi cậu ấy sẽ tiến được rất xa.
— Không uổng công cô vì cậu ấy mà bôn ba một trận.
Tạ Tiêm Vân thấy Triệu Hướng Vãn thì giống như nhìn thấy thân nhân mà nhào tới, muốn bắt lấy cánh tay cô, hấp thụ năng lượng của cô.
Triệu Hướng Vãn nhanh chóng lùi về phía sau một bước, cảnh giác nhìn bà ta.
Tạ Tiêm Vân bị ánh mắt phòng bị của cô làm khóc òa lên: “Cảnh sát Triệu, là cô đã khuyên tôi mà, xu lợi tránh hại là bản tính của loài người, tôi làm như vậy chẳng lẽ là sai rồi hay sao? Tại sao Tiểu Trung, Tiểu Thiên đều không cần tôi nữa?”
Triệu Hướng Vãn lạnh nhạt nói: “Bà Tạ, bà quên rồi sao, thế giới này trừ chữ lợi ra thì còn có lễ nghĩa liêm sỉ, hiếu đễ trung tín* nữa mà?”
*Hiếu đễ trung tín: Các định lệnh đạo đức của Nho giáo về lòng trung thành.
Dứt lời, cô đạp lên ánh nắng chiều, Triệu Hướng rời khỏi sở cảnh sát thành phố, trở lại ổ nhỏ ấm áp của mình.
Vừa vào nhà đã ngửi được mùi thức ăn thơm nức.
Quý Chiêu đeo tạp dề, bận rộn ở trong phòng bếp.
Tiếng “xèo xèo” từ chiếc nồi, tiếng quạt gió thổi “vù vù” hỗn tạp vang lên.
Động tác có chút vụng về của Quý Chiêu khiến vóc dáng cao gầy của anh phá lệ mê người.
Triệu Hướng Vãn tựa vào cánh cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn Quý Chiêu đang xào rau.
Phòng bếp oi bức, trong lửa khỏi lượn lờ, khuôn mặt trắng nõn của Quý Chiêu chảy xuống mấy giọt mồ hôi, giọt mồ hôi chậm rãi chảy từ trán đi xuống, đi qua xương gò má, đến gò má, thẳng đến cái cằm xinh đẹp.
Quý Chiêu làm trứng xào cà chua xong, quay đầu lại nhìn thấy Triệu Hướng Vãn thì nhoẻn miệng cười.
Nụ cười này vừa nở thì giọt mồ hôi kia cũng rớt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-785-em-giup-nguoi-tot-do-phai-khong.html.]
Hình ảnh này rất đẹp, đẹp đến mức có thể trị khỏi hết thảy cảm xúc tiêu cực.
Triệu Hướng Vãn đến gần, đưa tay ra ôm lấy vòng eo của Quý Chiêu, nghiêng mặt dựa vào lưng anh, không nói gì.
Quý Chiêu cảm nhận được tâm trạng thay đổi của Triệu Hướng Vãn, anh giơ tay tắt quạt hút mùi, tiếng “vù vù” lập tức dừng lại, phòng bếp cũng trở nên an tĩnh.
[Tan làm rồi? Anh làm trứng xào cà chua, còn có ớt xanh xào chua ngọt, đều là món em thích ăn.]
Khóe miệng Triệu Hướng Vãn nhếch lên, “Ừ” một tiếng.
Vòng eo Quý Chiêu rất nhỏ, lưng lại thẳng, lúc hơi cúi xuống sức mạnh của những bắp thịt kia cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được, ôm cảm giác rất tốt, khiến cô không muốn buông tay.
Quý Chiêu xoay người rồi ôm lại Triệu Hướng Vãn, cúi đầu in lên trán cô một nụ hôn.
[Sao vậy? Không vui à?]
Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, bẹp miệng nói: “Có một chút. Mới vừa phá xong một vụ án, nhưng trong vụ án này trừ một thiếu niên mười bảy tuổi đơn thuần vô tội ra thì cả ba người còn lại chẳng phải là hạng người tốt lành gì cả.”
Quý Chiêu xoay người lại một chút, hai tay ôm lấy Triệu Hướng Vãn, mặt đối mặt với cô, nghiêm túc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô rồi có chút đau lòng vuốt ve gò má Triệu Hướng Vãn.
[Em giúp người tốt đó phải không?]
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Quý Chiêu khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn này dịu dàng lại kiều diễm, hình ảnh đã lâu không thấy một lần nữa xuất hiện trong đầu.
Gió xuân thổi tới, màu xanh của lá cây cùng thảm cỏ, một đóa, hai đóa, ba đóa… Đủ loài hoa đua nhau nở rộ, cánh hoa run rẩy tách ra, nhụy hoa màu vàng lóe lên óng ánh dưới mặt trời. Chim sơn ca vui vẻ hót trên cành, tựa như đang kêu lên: Tình yêu, tình yêu, tình yêu…
Khi hai đôi môi chạm nhau, khóe môi Triệu Hướng Vãn vẫn luôn nhếch lên. Mỗi lần thân mật với Quý Chiêu, hình ảnh thế giới nội tâm đã lâu không thấy lại xuất hiện, cảm giác cực kỳ “sinh động”.
“Ục… Ục.”
Bụng của Triệu Hướng Vãn bắt đầu biểu tình, Quý Chiêu nghe được âm thanh này thì thẳng người lên, buông Triệu Hướng Vãn ra, xoay người bưng ra hai đĩa thức ăn.
[Đói bụng sao? Ăn cơm ăn cơm thôi.]
Triệu Hướng Vãn xới hai chén cơm, hai người ngồi ở trên bàn cùng nhau ăn cơm.
Bởi vì Triệu Hướng Vãn bắt đầu đi làm nên Quý Chiêu bị cha và bà nội kéo đến phòng bếp huấn luyện khẩn cấp, được dạy tại chỗ nên anh cũng học nấu được một số món ăn.
Bao gồm trứng xào cà chua, ớt xanh xào chua ngọt, cải xanh xào tỏi băm, thịt lợn xào nấm, thịt xào ớt xanh,...