Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 787: Lòng Người Phức Tạp Thì Chúng Ta Hãy Đơn Giản Hóa Sự Phức Tạp Đó Mà Nói Chuyện Đi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:55:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Chiêu ngồi bên cạnh cô, sợ đụng phải ly trà nên động tác rất nhẹ nhàng.

Triệu Hướng Vãn uống một hớp trà rồi đặt ly xuống bàn trà nhỏ, cô tựa vào n.g.ự.c anh, điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái, lúc này mới lên tiếng nói chuyện.

“Nạn nhân là người cha, ông ta có ý muốn khống chế người khác rất mạnh mẽ, bạo lực gia đình vợ mình, thái độ đối xử với hai đứa con trai cũng hoàn toàn khác biệt. Một đứa thì thương yêu che chở, một đứa thì trách móc chửi rủa.”

[Người xấu!]

“Hung thủ là con trai lớn, không hề nhớ đến một chút công ơn nuôi dưỡng nào, cố ý khiêu khích chọc giận cha mình, tàn nhẫn sát hại, sau đó dỗ mẹ anh ta thay anh ta gánh tội, lại dụ dỗ em trai tự thú, một mũi tên trúng hai con chim, ý đồ chiếm lấy công ty làm của riêng.”

[Ừ, người xấu.]

“Mà nguyên nhân trong đó chính là người vợ. Bà ta luôn giả bộ nhu nhược, gặp phải chuyện khó khăn thì để những người thương yêu mình ra mặt giải quyết giúp mình. Mối tình đầu bị b.ắ.n chết, chồng bị g.i.ế.c hại, con trai lớn vào tù, con trai nhỏ thì bỏ bà ta mà đi, cuối cùng bà ta trở thành người chỉ còn một thân một mình.”

[Ác giả ác báo, đáng đời.]

Ánh đèn phòng khách rất dịu dàng, rèm cửa màu trắng nhẹ bay trong gió, Quý Chiêu chăm chú lắng nghe, có hỏi có đáp, không khí cực kỳ ấm áp.

Cả người Triệu Hướng Vãn cũng bình tĩnh lại, lười biếng nói: “Chiêu Chiêu, hiện tại em càng ngày càng cảm thấy lòng người thật là phức tạp. Có người nhìn thì đáng thương nhưng lại có thể làm được những chuyện khiến người ta hận đến ngứa răng. Có người nhìn thì đáng hận nhưng có lẽ người đó đã trải qua rất nhiều sự hành hạ thống khổ.”

Quý Chiêu đưa tay trái vòng qua vai cô, ôm cô vào trong ngực, ngón tay vuốt ve tóc cô từng chút một.

[Lòng người phức tạp thì chúng ta hãy đơn giản hóa sự phức tạp đó mà nói chuyện đi.]

[Không cần phải để ý đến bọn họ quá nhiều, người qua người lại, chỉ cần để ý đến hiện tại là được.]

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt cô lóe ánh sáng vui sướng: “Anh nói đúng! Là em suy nghĩ nhiều. Cần gì phải quan tâm đến chuyện kia của những người đó làm gì, cảnh sát chúng ta chỉ cần phơi bày sự thật, chỉ nói đến chứng cứ, phá án là được. Ai phạm tội thì sẽ phải gánh vác trách nhiệm, chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

Con ngươi Triệu Hướng Vãn sáng bóng, khiến trái tim Quý Chiêu hơi tê dại.

Hai người họ dính lấy nhau ở trên ghế sofa một lúc thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Cốc, cốc, cốc!”

Còn kèm theo tiếng gọi: “Hướng Vãn, Hướng Vãn, em có nhà không?”

Ánh mắt Triệu Hướng Vãn chợt lóe lên, là Hà Minh Ngọc, sao chị ấy lại tới đây?

Kể từ khi Triệu Hướng Vãn đề nghị mọi người mua nhà thì thành viên trong tổ trọng án cũng động tâm tư, lục tục mua phòng ở tiểu khu Kim Uyển. Nhà Chu Phi Bằng có tiền nên hành động nhanh nhất, lập tức mua một căn có hai phòng ngủ một phòng khách tại tòa nhà của Triệu Hướng Vãn.

Chỉ là động tác của anh ta vẫn hơi chậm một chút, tòa nhà của Triệu Hướng Vãn chỉ còn lại một căn còn chưa bán đi, vì vậy anh ta lập tức chọn tầng một. Vừa vặn hiện tại bụng Hà Minh Ngọc cũng lớn hơn rồi nên không thể leo cầu thang được, ở cửa phía Nam của căn này lại có một khoảng sân nhỏ, có thể ít hoa cỏ nên Hà Minh Ngọc rất thích.

Triệu Hướng Vãn đứng lên, chỉnh sửa lại đầu tóc quần áo một chút rồi mới ra mở cửa.

Hà Minh Ngọc đỡ bụng, vừa nhìn thấy Triệu Hướng Vãn thì thả lỏng, nghiêng người sang giới thiệu cho cô người phụ nữ xa lạ mà cô ấy đưa đến: “Hướng Vãn, đây là chị cả của chị, Hà Mỹ Ngọc, gần đây chị ấy đang gặp phải một vài chuyện khó khăn nên muốn hỏi ý kiến em một chút.”

Nhìn kỹ thì khuôn mặt của Hà Mỹ Ngọc và Hà Minh Ngọc có mấy phần giống nhau, đều có khuôn mặt tròn, lông mi dài, mắt hạnh, cười lên rất có sức hút. Điểm khác biệt chính là, Hà Mỹ Ngọc đã hơn ba mươi, tóc uốn sóng lớn, dáng người có chút mập, nhìn thành thục hơn Hà Minh Ngọc rất nhiều,

Triệu Hướng Vãn dẫn bọn họ vào nhà, Quý Chiêu đứng lên từ ghế sofa, gật đầu một cái với Hà Minh Ngọc.

“A, Quý Chiêu cũng ở đây à.” Hà Minh Ngọc có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Triệu Hướng Vãn: “Xin lỗi nhé, chị quấy rầy vợ chồng son các em nói thân mật với nhau rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-787-long-nguoi-phuc-tap-thi-chung-ta-hay-don-gian-hoa-su-phuc-tap-do-ma-noi-chuyen-di.html.]

Hà Mỹ Ngọc nhìn thấy Quý Chiêu thì có một giây đờ đẫn, bị Hà Minh Ngọc đẩy một chút thì mới hoàn hồn lại: “Ôi trời, thật xin lỗi thật xin lỗi, hóa ra cậu đây chính là thiên tài minh họa điều tra tội phạm Quý Chiêu, dáng dấp cũng thật là dễ nhìn.”

Quý Chiêu nhìn cũng không nhìn Hà Mỹ Ngọc, chân dài bước một bước lớn vào thẳng phòng sách, thuận tay đóng cửa lại.

Hà Mỹ Ngọc nghĩ Quý Chiêu đang cực kỳ bất mãn nên vẻ mặt đầy áy náy hỏi: “Chị, có phải chị chọc cậu ấy không vui rồi không?”

Chương 788

Triệu Hướng Vãn rót trà cho hai chị em nhà họ Hà, mỉm cười nói: “Không có sao, anh ấy không nói chuyện với người lạ. Hơn nữa, phụ nữ chúng ta nói chuyện, anh ấy không có ở đây thì sẽ thoải mái hơn một chút mà, đúng không?”

Không cần sử dụng thuật đọc tâm thì Triệu Hướng Vãn cũng có thể nhìn ra được. Hà Minh Ngọc một mình đưa Hà Mỹ Ngọc lên đây, Chu Phi Bằng lại không có đi theo thì hiển nhiên là đến để trao đổi một vài đề tài chỉ thích hợp với phụ nữ rồi.

Hà Mỹ Ngọc ngồi xuống, vỗ đùi: “Chẳng trách em gái chị khen em lương thiện, quả đúng là thế! Mỗi lời nói đều nói trúng tâm tư chị.”

Hà Minh Ngọc ngồi bên cạnh chị mình, liếc mắt nhìn cô ấy: “Chị, em nói, hay là chị nói?”

Hà Mỹ Ngọc cắn răng: “Triệu Hướng Vãn, em là bạn của Minh Ngọc, chị không coi em là người ngoài. Tuy nói vị kia nhà chị làm ra chuyện xấu, nhưng thật sự chị rất muốn hỏi ý kiến em một chút. Minh Ngọc nói em biết lòng người, hiểu nhân tính, bao nhiêu án lớn, án chưa được giải quyết đều phá xong hết rồi, nhà chị giờ là một mớ bòng bong, khẳng định em sẽ có biện pháp.”

Triệu Hướng Vãn nhìn Hà Mỹ Ngọc: “Chồng chị ngoại tình?”

Hà Mỹ Ngọc ngẩn ngơ, vành mắt ửng đỏ, quay đầu nhìn Hà Minh Ngọc: “Em, em sao lại đi nói khắp nơi…”

Hà Minh Ngọc kinh ngạc trợn to hai mắt: “Trời đất chứng giám, một chữ em cũng không hề nói.”

Triệu Hướng Vãn xen ngang vào cuộc trò chuyện giữa hai chị em họ: “Chị Hà, chị vừa mới nói là vị kia nhà chị làm ra chuyện xấu, tin tức này tiết lộ cũng đủ nhiều rồi. Vị kia nhà chị còn có thể là ai? Chuyện này rõ ràng có liên quan đến chồng chị. Nhìn biểu cảm của chị và Minh Ngọc không có đau buồn, nói rõ người này vẫn còn sống. Chị còn nhắc chuyện nhà chị đang là một mớ hỗn loạn, hỗn loạn, điều này nói rõ chuyện này không liên quan đến sự nghiệp của chồng chị, hẳn là do tình cảm bất hòa. Vậy nên tổng hợp lại, em đoán chồng chị ngoại tình là có đúng hay không?”

Thật ra thì, vẫn còn rất nhiều thông tin nữa, chẳng qua Triệu Hướng Vãn không đành lòng nói ra.

Phụ nữ hơn ba mươi tuổi, con cái hẳn là còn nhỏ, mối quan hệ trong gia đình là dễ dàng gặp phải vấn đề nhất, khiến Hà Mỹ Ngọc nóng nảy chạy đến nhờ đồng nghiệp của em gái giúp đỡ này thì chuyện có hơn phân nửa là liên quan đến tình cảm của chồng phai nhạt, cũng chính là ngoại tình.

Sau khi nhìn thấy Chương Thạch Dũng ngoại tình, Triệu Thanh Vân ngoại tình, Uông Càn Khôn ngoại tình, đối với độ trung thành của đàn ông sau khi kết hôn, Triệu Hướng Vãn vẫn mang theo thái độ hoài nghi.

Đau đớn trong lòng Hà Mỹ Ngọc bị Triệu Hướng Vãn vạch trần, hốc mắt lập tức ửng đỏ, nước mắt cũng có chút không kiềm chế được. Cô ấy cúi đầu xuống, lấy tay đè lên khóe mắt, cố gắng khống chế nước mắt chính mình, cười gượng nói: “Triệu Hướng Vãn, thật xin lỗi em, chị cũng không muốn khóc đâu. Chỉ là chị và anh ta là mối tình đầu, từ chưa từng sống chung với nhau thành sống chung được mười năm, đột nhiên gặp phải chuyện thế này thì thật sự rất, rất…”

Suy nghĩ hồi lâu, Hà Mỹ Ngọc cũng không biết nên hình dung cảm nhận của mình thế nào.

Rất sợ hãi? Đúng là có sợ. Sợ cuộc đời vô danh, sợ anh ta vứt bỏ gia đình.

Rất thương tâm? Đúng là rất thương tâm. Từng là mối tình đầu ôm ấp thương yêu nhau, từng nương tựa lẫn nhau, tất cả đều bị anh ta quên mất. Mặc dù anh ta vẫn về nhà, nhưng trái tim lại không biết đã trôi đến nơi nào rồi.

Rất tức giận. Đúng là rất tức giận. Hận anh ta rõ ràng đã đồng ý với cô ấy, cả cuộc đời này chỉ thích một mình cô ấy, dù cô ấy có già đi, có xấu xí thì anh ta vĩnh viễn chỉ thích một mình cô ấy. Nhưng mười năm trôi qua, anh ta đều ném hết những lời thề non hẹn biển đó ra sau đâu, lại mang những lời này kể lể với một người con gái khác.

Hơn cả chính là sự sợ hãi, bất lực do tự tin bị phá hủy.

Rõ ràng ở chung một nhà, nhưng trong lòng, trong mắt anh ta cũng không còn cô ấy nữa. Anh ta xem cô ấy là không khí, không muốn thân mật cùng cô ấy, dù là ngủ chung trên một cái giường, dù là cô ấy chủ động ôm lấy anh ta thì anh ta cũng xoay người lạnh lùng nói một câu: Anh rất mệt.

Sự khinh thường cùng lạnh lùng như vậy khiến Hà Mỹ Ngọc cảm thấy mình xấu xí, bẩn thỉu, đáng xấu hổ, cái gì cũng tồi tệ.

Hà Mỹ Ngọc không biết nên kể từ đây, thế nhưng tất cả những suy nghĩ trong lòng cô ấy Triệu Hướng Vãn đều đã nghe rõ mồn một. Triệu Hướng Vãn chủ động đưa tay ra, vỗ lên cánh tay cô ấy, dịu dàng nói: “Chị rất giỏi, chị không phải người sai.”

Nghe được những lời đầy an ủi của Triệu Hướng Vãn, nước mắt của Hà Mỹ Ngọc lập tức trào ra, tuôn rơi như mưa.

Khoảng thời gian phát hiện chồng mình là Ngô Nghĩa Tín ngoại tình, mỗi ngày đối với Hà Mỹ Ngọc đều là một cực hình.

Loading...