Hoành Nghị vội vàng kéo Đơn Chính Hào lại, lên tiếng khiển trách: “Anh làm gì đấy? Mau dừng tay lại!”
“A…” Mắt Mâu Xuân Yến nhuốm đầy m.á.u tươi, trước mắt chỉ toàn là màu đỏ của máu, cô ta bị dọa tới mức hồn siêu phách tán, bắt đầu thét chói tai.
Y tá nghe thấy tiếng vội vàng chạy ra, tức giận hét lên: “Yên lặng đi!”
Hoành Nghị khống chế được Đơn Chính Hào, bảo y tá đến kiểm tra tình trạng vết thương của Mâu Xuân Yến. May nơi này là ngay tại bệnh viện, bác sĩ có thể xử lý vết thương nhanh chóng, khâu hai mũi sau đó quấn băng gạc mỏng quanh đầu.
Chu Phi Bằng cũng lười để ý đến cảnh chó cắn nhau của hai người này, kéo Triệu Hướng Vãn sang bên cạnh: “Em muốn nhận vụ án này sao?”
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái: “Vâng.”
Chu Phi Bằng nhỏ giọng nói: “Một vụ án bé xíu như thế, để đồn cảnh sát khu vực xử lý là được rồi, chúng ta quản làm gì?”
Triệu Hướng Vãn nhìn anh ta một cái, khóe miệng dần cong lên để lộ một nụ cười thần bí: “Nếu như tôi đã đích thân ra tay, vậy thì là một vụ án lớn rồi.”
Lúc này, Chu Phi Bằng mới hoàn hồn: “Vụ án lớn gì chứ?”
Anh ta quan sát Đơn Chính Hào một cái: “Tên nhóc con này từng có tiền án không?”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu một cái, đưa mắt nhìn Mâu Xuân Yến: “Con chim hoàng yến trông điềm đạm đáng yêu này mới có vấn đề.”
Hai mắt Chu Phi Bằng sáng lên, sự khó chịu và bực bội trong lòng nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Người phụ nữ này có vấn đề? Đúng là tốt quá!
Một khi Triệu Hướng Vãn nói có vấn đề, thế thì vấn đề đó chắc chắn không nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-800-dung-so-do-voi-mot-co-gai-nho-dang-thuong-nhu-toi.html.]
Còn nhớ năm đó, Triệu Hướng Vãn hỏi giáo sư Giả Thận Độc một câu: “Thầy Cố, thầy từng g.i.ế.c người sao?”
Từ đó đào ra được một vụ án g.i.ế.c người đã đóng bụi suốt mười mấy năm.
Mâu Xuân Yến ở trước mặt Đơn Chính Hào nói Ngô Nghĩa Tín dây dưa với mình, đảo mắt lại quay sang nói với Ngô Nghĩa Tín rằng Đơn Chính Hào ép cô ta qua lại với anh ta, giả vờ bày ra dáng vẻ đáng thương, khiến hai người đàn ông tranh đấu với nhau, còn bản thân mình lại không phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp luật nào, kiểu bạch liên hoa vô liêm sỉ này, Chu Phi Bằng chỉ hận không thể tát vào mặt cô ta hai cái.
Rời khỏi phòng chữa trị, Mâu Xuân Yến cũng cảm nhận được e rằng hôm nay cô ta không thoát được, thế là cô ta đi tới trước giường bệnh của Ngô Nghĩa Tín, cúi người thật sâu trước Hà Mỹ Ngọc thay cho lời chào, nước mắt thi nhau rơi xuống, kết hợp với đôi mắt ửng đỏ cùng miếng băng gạc quấn quanh trên đầu, trông vừa vô tội lại cũng vừa đáng thương.
“Thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Chỉ là… Chuyện cũng đã đi đến bước này, mong chị cả có thể nén đau thương. Tôi chỉ là một em gái nhỏ từ vùng nông thôn đến làm việc tại một tiệm cắt tóc nhỏ, chưa từng thấy qua điều gì lớn lao. Anh Ngô nói thích tôi, tặng tôi một vài món quà nhỏ, vậy nên tôi mới nhận. Nếu như chị cả cảm thấy không hài lòng vậy thì tôi sẽ trả lại hết cho chị, chỉ cầu xin chị có thể bỏ qua cho tôi, đừng so đo với một cô gái nhỏ đáng thương như tôi.”
Giờ phút này Hà Mỹ Ngọc đang đau buồn không thôi, nào có kiên nhẫn nghe cô ta tỏ vẻ đáng thương, quay đầu lớn tiếng hét lên: “Im miệng cho tô!”
Trong mắt Hà Mỹ Ngọc thoáng hiện lên vẻ tức giận, mái tóc bù xù khiến cô ấy trông như một bó củi đang bốc hỏa.
Mâu Xuân Yến tỏ vẻ yếu đuối, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi lời quát mắng của Hà Mỹ Ngọc, vẫn nghẹn ngào lên tiếng: “Chị cả, nếu như chị cảm thấy đau lòng, vậy thì hay là chị cứ đánh tôi mấy cái cho hả giận đi, tôi không sao đâu. Mặc dù anh Ngô không phải do tôi g.i.ế.c chết, thế nhưng cũng bởi vì tôi nên mới…”
Hà Mỹ Ngọc khó chịu, tiến lên lập tức tát vào mặt Mâu Xuân Yến một cái.
“Bốp!”
Mâu Xuân Yến lại không ngờ Hà Mỹ Ngọc sẽ đánh thật, ôm mặt, khó tin nhìn Hà Mỹ Ngọc: “Chị!”
Hà Mỹ Ngọc lạnh lùng nói: “Nếu như cô nói không sao cả, vậy thì tôi cũng không khách sáo.”
Mâu Xuân Yến vội vàng im lặng, lui về sau một bước, đưa mắt nhìn trái ngó phải, nhưng phát hiện cũng không có ai có ý định tiến lên giúp đỡ mình, ngay cả người bình thường đau lòng cho cô ta nhất là Đơn Chính Hào cũng đang trợn mắt nhìn cô ta, hùng hùng hổ hổ lên tiếng: “Đánh c.h.ế.t đồ gái điếm thối tha nhà mày!”
Mâu Xuân Yến nghẹn ngào cầu xin Hoành Nghị, người có vẻ dễ nói chuyện trong số những người đang có mặt ở đây: “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể gọi điện thoại cho quản lý được không? Nếu như tối nay tôi không về, e rằng chị ấy sẽ đuổi việc tôi mất.”
Hoành Nghị chỉ chỉ về phía Triệu Hướng Vãn: “Hiện giờ cô đang chịu sự quản lý của cô ấy.”
Mâu Xuân Yến rất sợ phải qua lại với một người phụ nữ khác, dè dặt đưa mắt nhìn Triệu Hướng Vãn: “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể gọi điện thoại không?”