Nhìn nữ cảnh sát hôm qua còn mặc áo phông và quần jeans, hôm nay lại mặc đồng phục, trong lòng Mâu Xuân Yến dâng lên một cảm giác bất an.
[Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bên tiệm tóc Mai Khôi xảy ra chuyện gì rồi sao? Mình chỉ lừa một chút tiền, đâu có gì đáng kể? Thường thì mấy vụ này mình chỉ cần trả lại tiền, nói vài lời tử tế, hai bên hòa giải là xong, sao lại phải thẩm vấn nghiêm trọng thế này?]
Cao Quảng Cường ra hiệu cho Triệu Hướng Vãn bắt đầu.
Triệu Hướng Vãn gật đầu, nhìn chằm chằm vào Mâu Xuân Yến đang hoảng sợ, sau khi hỏi vài câu thủ tục về lý lịch, cô bắt đầu tìm hiểu về cuộc đời của nghi phạm.
Mâu Xuân Yến sinh năm 1970.
"Học vấn?"
"Tốt nghiệp cấp 2."
"Tốt nghiệp cấp 2 năm nào?"
"Năm 1985."
"Ra trường xong làm gì?"
"Trước tiên làm giúp việc hai năm ở thị trấn, sau đó theo mấy cô gái trong làng xuống phía nam làm công. Ban đầu làm công nhân ở xưởng điện tử, nhưng làm công nhân khổ lắm. Phía nam lại quá nóng, nhà xưởng thì như cái lồng hấp, mỗi ngày tan ca về lại cái lán ở chung với hơn chục người, muốn thay quần áo thế mà lại chẳng có chỗ tắm rửa gì cả. Cảnh sát các người chưa từng chịu khổ như vậy phải không?"
Thâm Quyến là lá cờ đầu của công cuộc cải cách mở cửa, từ một làng chài nhỏ phát triển thành đô thị lớn như hiện nay, đều nhờ mồ hôi nước mắt của hàng ngàn hàng vạn người lao động.
Sống chung với cả chục người trong lán? Triệu Hướng Vãn chưa từng trải qua, nhưng cô đã đọc một bài báo trên báo chí, bài báo ấy viết bằng những dòng chữ đầy lòng trắc ẩn, mô tả điều kiện sống khắc nghiệt của các cô gái lao động ở Thâm Quyến vào cuối những năm 80, với hình ảnh hàng chục người cầm chậu rửa mặt, xếp hàng dưới vòi nước để rửa mặt, gội đầu. Hình ảnh đó đến giờ vẫn khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy xót xa.
Người dân từ nông thôn lên thành phố đã đóng góp rất nhiều cho sự phát triển đô thị. Những cô gái trẻ từ quê ra thành phố làm việc thật sự đã chịu đựng rất nhiều gian khổ.
Sau khi trải qua bao khó khăn, các cô gái sẽ lựa chọn những con đường khác nhau cho cuộc đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-806-con-heo-con-dao-thi-the-co-gai.html.]
Ai đúng, ai sai, Triệu Hướng Vãn không có ý định phán xét.
Hôm nay, cô chỉ muốn tìm hiểu sự thật về "con heo, con dao, t.h.i t.h.ể cô gái".
Triệu Hướng Vãn không trả lời câu hỏi của Mâu Xuân Yến, tiếp tục hỏi: "Cô nam tiến mấy năm?"
Ánh mắt Mâu Xuân Yến nhìn lên phía trên bên trái, chìm vào hồi ức: "Từ 15 tuổi đến 18 tuổi, tôi đi làm suốt ba năm. Ban đầu tôi thật sự rất vui, quê tôi nghèo lắm, quanh năm suốt tháng cũng chẳng có bộ quần áo mới nào. Nhận được tháng lương đầu tiên ở nhà máy, tôi run rẩy vì xúc động. Lương ở Thâm Quyến cao, tôi cũng chịu khó, nhận được 120 đồng, hơn cả thu nhập của thầy giáo ở huyện tôi. Cả đời tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy! Tôi gửi về nhà 90 đồng, còn lại 30 đồng mua quần áo mới, giày mới và một lọ kem dưỡng da tuyết hoa. Lúc đó, tôi dễ hài lòng biết bao."
Triệu Hướng Vãn nói: “Về sau cô không dễ dàng hài lòng nữa sao?”
Mâu Xuân Yến không tự chủ mà gật đầu theo tiết tấu của Triệu Hướng Vãn: “Đúng vậy, thành phố Thâm Quyến có rất nhiều người giàu. Nhà máy quy định hai tuần được nghỉ một ngày. Lúc tôi với chị em đi dạo phố, thấy những người giàu kia ăn mặc đẹp, ăn ngon, có hiểu biết, từ từ cũng không còn cảm thấy thỏa mãn nữa. Cô nói xem, đều có cha sinh mẹ đẻ, tại sao có người sinh ra đã đeo vàng đeo bạc, còn tôi lại phải làm công trong nhà máy để nuôi sống em trai, em gái chứ?”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Không hài lòng, rồi sao nữa?”
Mâu Xuân Yến nói: “Tôi rất xinh đẹp, trong nhà máy có rất nhiều người theo đuổi, nhưng tất cả tôi đều coi thường. Gả cho người làm công còn không bằng ở như vậy cả đời sao? Vậy nên sau này, tôi được một chị em giới thiệu, rời khỏi nhà máy, đến tiệm cắt tóc gội đầu. Kiếm được nhiều tiền hơn nhưng chi tiêu cũng tăng lên, tốc độ kiếm tiền mãi mãi sẽ không hơn được tốc độ tiêu tiền.”
Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: “Vậy sau này cô gặp Hoàng Mai Khôi sao?”
Mâu Xuân Yến nhìn cô, đột nhiên im lặng.
[Có những lời có thể nói, có những lời vĩnh viễn không thể nói. Cô cảnh sát này đang từng bước từng bước dụ mình nói chuyện kia, rốt cuộc có định làm gì?]
Triệu Hướng Vãn nhìn cô ta, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Sao cô lại không nói? Là có chuyện gì không thể nói ra được sao?”
Mâu Xuân Yến bị giọng nói lạnh lùng của cô hù sợ, theo bản năng cô ta phủ nhận: “Nào có, nào có, tôi chỉ là đang nghĩ xem gặp chị Mai Khôi lúc nào thôi.”
Ánh mắt cô ta liếc lên phía trên, bắt đầu suy nghĩ, điều này có nghĩa là cô ta chuẩn bị bịa chuyện: “Tôi…”
Triệu Hướng Vãn đánh gãy lời nói cô ta: “Cô nghĩ kỹ đi rồi trả lời, đừng nói dối!”
Mâu Xuân Yến giật mình: Mình còn chưa nói gì mà, sao cô ta biết mình đang chuẩn bị nói dối?