Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 811: Cậu Vẫn Còn Non Nớt Lắm Phải Không?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:12:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những chàng trai trẻ đơn thuần, bốc đồng, chưa trải qua tình yêu, nuôi để làm "cao d.a.o nhỏ". Những người đàn ông trung niên thật thà, sành đời, muốn thử t.ì.n.h d.ụ.c và tình yêu ngoài giá thú thì nuôi để làm "chú heo".

Tổng kết một bộ ngôn từ, khiến đàn ông sẵn sàng bỏ tiền ra cho mình. Các chị em cùng nhau tạo ra khung cảnh hư vinh, dùng “con d.a.o nhỏ” để tạo ra cảm giác căng thẳng bị tranh giành, hết lớp này đến lớp khác, không mắc bẫy cũng khó.

Triệu Hướng Vãn nghe Mâu Xuân Yến khai báo xong, yêu cầu cô ta ký vào biên bản, sau đó dẫn đi.

Trước khi đi, Mâu Xuân Yến mắt đẫm lệ nhìn cô: "Đồng chí cảnh sát, tôi đã thành thật khai báo hết, các anh còn cần tôi làm gì, cứ việc sai bảo. Tôi không g.i.ế.c người, các anh sẽ không xử b.ắ.n tôi chứ?"

Triệu Hướng Vãn lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cô không g.i.ế.c người?"

Người không g.i.ế.c Bá Nhân, Bá Nhân vì cô mà chết.

Từng lớp móc nối với nhau, lớp nào cũng gắn chặt, nuôi heo mập là để giết.

Tuy người g.i.ế.c lợn là con d.a.o nhỏ nhưng ăn thịt heo là các cô.

Cô ta nói cô ta không g.i.ế.c người?

Mâu Xuân Yến từ ánh mắt của Triệu Hướng Vãn nhìn ra gì đó, chân cô ta mềm nhũn, không đứng vững được nữa, cô ta chỉ biết buồn bã khóc lóc. Cuối cùng cảnh sát phải dìu cô ta thì mới đưa cô ta đi được.

Sau đó là thẩm vấn Ngụy Thái Lục và Tả Bích Đòa.

Lời khai của hai cô gái này cơ bản đều giống Mâu Xuân Yến, chứng minh họ không nói dối.

Cuối cùng mới là Hoàng Mai Khôi.

Sau khi bị đưa đến phòng thấm vấn, trên mặt Hoàng Mai Khôi vẫn mang theo nụ cười giễu cợt.

Triệu Hướng Vãn hỏi đã mệt, Cao Quảng Cường thay thế.

Sau khi hỏi xong thông tin cá nhân, Cao Quảng Cường hỏi: “Phùng Ngân Châu là ai? Tại sao cô lại g.i.ế.c cô ấy?”

Hoàng Mai Khôi không trả lời vấn đề của ông ấy.

Ả ta đảo khách thành chủ, dựa lưng vào ghế, dáng vẻ ung dung: "Tôi năm nay ba mươi hai tuổi, đã từng đến những nhà hàng sang trọng nhất, mặc những bộ váy có giá cả chục nghìn, mang túi xách hàng hiệu thế giới, nhìn thấy nhiều phong cảnh mà các cô gái nông thôn chưa bao giờ được thấy, sống đến thế là đủ rồi. Câu hỏi của anh, chắc Xuân Yến và mấy người kia cũng đã trả lời rồi chứ? Hà cớ gì còn phí công hỏi tôi một lần nữa?"

Cao Quảng Cường nhíu mày: "Nghiêm túc đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-811-cau-van-con-non-not-lam-phai-khong.html.]

Hoàng Mai Khôi khẽ cười, ngón tay hơi động đậy, cơn thèm thuốc trỗi dậy.

Ả ta ngước nhìn Lưu Lương Câu, lịch sự hỏi: "Đồng chí công an, cho tôi một điếu thuốc được không?"

Lưu Lương Câu lạnh lùng đáp: "Không được."

Hoàng Mai Khôi cười: "Nhiều cảnh sát thế này, tôi chỉ cần nhìn một cái là biết ngay, anh là người dễ bị quyến rũ nhất, biết tại sao không?"

Lưu Lương Câu vừa mới bị Triệu Hướng Vãn liếc nhìn, đã thấy chột dạ, giờ lại bị Hoàng Mai Khôi nhắc lại, mặt mày anh ta đỏ ửng, không dám đáp lại một lời.

Hoàng Mai Khôi cũng không mong anh ta trả lời, tiếp tục nói với giọng trầm trầm: "Anh là mẫu người tôi thích nhất. Ngoại hình đẹp, có lòng nhân ái, thương cảm kẻ yếu, có trách nhiệm. Chỉ có một nhược điểm, đó là dễ mềm lòng. Nếu tôi muốn quyến rũ anh, chỉ cần liên tục đưa ra yêu cầu, khiến anh từ chối mãi, sau đó tôi không giận dữ mà cười tươi đối đãi. Đến khi anh từ chối đến mức thấy ngại ngùng, tôi lại tiến thêm một bước."

Lưu Lương Câu mở to mắt, không dám tin nhìn Hoàng Mai Khôi. Nếu thực sự có một người phụ nữ đối xử với anh ta như thế, anh ta thật sự không chắc liệu mình có thể thoát khỏi sự cám dỗ hay không.

Hoàng Mai Khôi lại nhìn về phía Chúc Khang.

Chúc Khang giật mình, đẩy quyển sổ ghi chép về phía Lưu Lương Câu: "Đàn anh, anh ghi đi.”

Hoàng Mai Khôi mỉm cười: "Cậu vẫn còn non nớt lắm phải không?"

Chúc Khang lại đỏ mặt vì câu nói của ả ta.

Hoàng Mai Khôi lắc đầu, trên mặt hiện vẻ nhớ nhung: "Ôi, những chàng trai ngây thơ, thật đáng yêu làm sao."

Thấy mình hoàn toàn nắm quyền kiểm soát, Hoàng Mai Khôi có chút đắc ý, liếc mắt về phía nữ cảnh sát duy nhất trong phòng.

Chỉ một câu nói của Triệu Hướng Vãn đã khiến cô ta lập tức thu lại nụ cười trên mặt.

"Con trai của cô đâu rồi? Tìm thấy chưa?"

Trong mắt Hoàng Mai Khôi hiện lên sự oán độc: "Cô nói gì?"

Triệu Hướng Vãn nói: "Cô kiếm nhiều tiền như vậy, chẳng phải là để sang thành phố Cảng tìm đứa con ruột của mình sao?"

Thần thái đắc ý vừa rồi của Hoàng Mai Khôi hoàn toàn biến mất.

Ả ta đột nhiên kích động, vung tay loạn xạ, còng tay va vào tay vịn ghế sắt phát ra âm thanh "Cạch! Cạch!".

"Tôi không đi được! Tôi không thể đi được! Người ở thành phổ Cảng đến Thâm Quyến thì dễ, nhưng tôi đến thành phố Cảng thì khó khăn vô cùng. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, muốn xin đi thăm thân, nhưng công an yêu cầu tôi cung cấp thư mời từ thân nhân trực hệ ở thành phố Cảng nhưng tôi không có. Tôi tham gia các tour du lịch, khi đến thành phố Cảng thì quản lý đoàn rất nghiêm, suốt hành trình phải đi cùng đoàn, không được tự do tách đoàn ra ngoài, tôi đưa tiền cho hướng dẫn viên cũng vô ích."

Loading...