Triệu Hướng Vãn cũng rất vui vẻ, tháng sáu cô đến tổ trọng án báo cáo, tháng chín đã nhận được bằng khen cá nhân hạng hai, tổ trọng án lại nhận được bằng khen tập thể hạng nhất, cảm giác này thực sự quá tuyệt vời.
Chu Phi Bằng, Lưu Lương Câu, Chúc Khang, Ngải Huy, Hoàng Nguyên Đức cũng cười đến rạng rỡ. Vụ án này nhờ có lời khai của Hoàng Mai Khôi, mặc dù phạm vi liên quan rất rộng, người liên quan cũng nhiều, nhưng cũng chỉ có chút rườm rà, độ khó cũng không lớn nên mọi người đều nhận được bằng khen cá nhân hạng ba và tập thể hạng nhất, quá tốt rồi!
Hứa Tung Lĩnh cười híp mắt nói: “Vụ án này phá quá tốt! Hôm nay tôi đưa người mới tới đây, hy vọng mọi người có thể nhận được bằng khen, lập được công mới một lần nữa.”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, ưỡn ngực, đứng nghiêm rồi cúi chào.
“Rõ!”
“Tiếp tục cố gắng!”
“Lập được công mới!”
Hứa Tung Lĩnh nhìn Triệu Hướng Vãn, tán thưởng gật đầu: “Biểu hiện Hướng Vãn không tệ, tiếp tục cố gắng.”
Triệu Hướng Vãn khẽ mỉm cười.
Hứa Tung Lĩnh thấy cô không kiêu ngạo không nóng nảy thì rất hài lòng: “Hôm nay tan ca như bình thường, tan ca tôi sẽ đãi mọi người ăn thật ngon!”
Một đám bắt đầu ồn ào.
“Ồ, hiếm khi phó cục Hứa mời khách, phải ăn một bữa thật ngon mới được.”
“Lẩu lẩu, tôi muốn ăn lẩu.”
“Không không không, tôi muốn tới nhà hàng Như Ý trước cửa bệnh viện số 3 ăn mấy món xào với uống bia lạnh.”
“Đến khách sạn Tứ Quý…” Người nói câu này chính là Chu Phi Bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-816-anh-mat-that-tot.html.]
Lời Chu Phi Bằng còn chưa dứt thì đã bị Chúc Khang bụm miệng: “Quá đắt, phó cục Hứa sẽ không đồng ý đâu.”
“Hahahaha…” Sau một tràng cười, Hứa Tung Lĩnh nói: “Được rồi, đối diện trường tiểu học Khải Minh mới mở một tiệm bán lẩu thịt dê, đi ăn lẩu đi.”
Lẩu thịt dê? Một đám thèm thịt vui vẻ gào khóc.
Trường tiểu học Khải Minh cách sở cảnh sát thành phố ước chừng mười mấy phút đi đường, thêm việc hiện tại lại là giờ tan tầm nên xe cộ đi lại như nước thủy triều mà vọt về phía trước, khung cảnh cực kỳ tráng lệ.
Tháng chín ở thành phố Tinh, thời tiết vẫn còn một chút nóng. Đến chạng vạng tối thì mặt trời bắt đầu lặn, ánh nắng khiến Triệu Hướng Vãn híp mắt một cái.
Chu Như Lan đi sóng vai với cô, từ trong túi xách lấy ra một chiếc ô gấp, giúp cô ngăn lại ánh mặt trời ở đằng Tây.
Dưới bóng râm, Triệu Hướng Vãn nhìn Chu Như Lan: “Cảm ơn chị.”
Nụ cười của Chu Như Lan dịu dàng lại vui vẻ: “Cảm ơn cái gì. Chị đã sớm muốn được điều đến tổ một rồi, cũng viết được mấy cái báo cáo rồi đấy. Hiện tại có thể làm việc ở tổ trọng án nên chị rất vui vẻ. Có thể hợp tác với em là vinh hạnh của chị. Mẹ với em gái chị ở nhà vẫn luôn nhắc đến em, nếu không có em thì chỉ sợ chị đã sớm bị người ta đụng c.h.ế.t rồi, làm sao còn có thể sóng vai với em dưới ánh mặt trời thế này chứ.”
Triệu Hướng Vãn hỏi cô ấy: “Nhắc mới nhớ, Vũ Như Hân giờ thế nào rồi ạ?”
Sau khi tốt nghiệp, bốn cô gái ở phòng 316 đều chạy đông chạy tây, Vũ Như Hân, Chương Á Lan bị phân đến làm việc dưới trướng Miêu Huệ, trở thành kỹ thuật viên của trung tâm kỹ thuật hình sự.
Chu Như Lan nói: “Con gái ở đại học cảnh sát hình sự rất ít nên có người nào thì người nấy đều là bảo bối, em đã bị sở cảnh sát thành phố cướp đi rồi mẹ chị lập tức ra tay đoạt Chương Á Lan và Hân Hân về, hai người đó vừa nhậm chức sẽ được đưa đến Kinh Đô tham gia huấn luyện máy tính, chuẩn bị xây dựng cơ sở dữ liệu DNA của tội phạm.”
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn sáng lên: “Cơ sở dữ liệu DNA tội phạm? Cái này hay đó!”
Nếu như có thể nhập số liệu DNA của tội phạm vào máy tính thì trong tương lai nếu như gặp được mẫu DNA tại hiện trường vụ án như máu, tinh dịch, nước miếng các loại thì chỉ cần đối chiếu thành công là có thể bắt được tội phạm. Giống như vụ án của Văn Thiến Ngữ, nếu như không có Triệu Hướng Vãn nhúng tay thì hơn mười năm sau vụ án chưa được giải quyết này có thể sẽ được lật lại giải quyết và cảnh báo trước nhờ đối chiếu DNA của người thân tội phạm.
Chu Như Lan nói: “Em cũng cảm thấy rất tốt đúng không? Mẹ chị nói khuynh hướng phát triển của máy tính không thể thay đổi được, tương lai hệ thống kỹ thuật của cảnh sát chúng ta cũng phải được nâng cấp, phải chờ đợi thì không bằng tự chủ động đổi mới. Bà ấy còn nói năng lực học tập của người trẻ tuổi rất mạnh, con gái thì thận trọng điềm tĩnh, chờ hai người Vũ Như Hân và Chương Á Lan quay lại thì lập tức thành lập một trung tâm máy tính.”
Triệu Hướng Vãn giơ một ngón tay cái với cô ấy: “Ánh mắt thật tốt!”
Chu Như Lan vui vẻ nói: “Còn không phải là do lần trước em đến nhà chị ăn cơm rồi nhắc đến tương lai phát triển máy tính sao? Sau khi em về mẹ chị khen em thành bông hoa luôn đó. Hai người cứ em khen mẹ chị, mẹ chị khen em, so với chị và Hân Hân thì em trông còn giống con gái mẹ chị hơn nữa.”