Triệu Hướng Vãn không dám tranh công, cơ sở dữ liệu gì đó cũng phải cảm ơn Triệu Thần Dương mới đúng.
Cô lắc đầu một cái: “Em chỉ là nói một câu mà thôi, người chân chính đưa những việc này vào thực tế và áp dụng chúng phải là Miêu Chu, Vũ Như Hân và Chương Á Lan mới đúng.”
Chu Như Lan nhìn Triệu Hướng Vãn, khuôn mặt nhỏ nhắn như trái táo, ánh nắng chiếu xuống người cô, nghĩ đến chuyện cô vừa mới tốt nghiệp đại học đã ngay lập tức nhận được bằng cá nhân hạng hai, lại dẫn tổ trọng án nhận được bằng tập thể hạng nhất thì không kìm được bội phục. Nội tâm Chu Như Lan dâng lên hào khí — ở thời đại mà phái nữ có thể tỏa sáng này, cô ấy cũng phải giống như Triệu Hướng Vãn, trở thành một cảnh sát khiến mẹ có thể kiêu ngạo, tán dương.
Đến gần trường tiểu học, một đám nhóc đeo khăn quàng đỏ, khoác cặp sách vừa nói vừa cười đi ra khỏi sân trường. Nụ cười của bọn nhỏ đẹp như đóa hoa vậy, dáng vẻ chạy một chút, nhảy một chút của bọn chúng khiến nội tâm các thành viên tổ trọng án ai nấy cũng vui mừng.
Lưu Lật Tử nhà Lưu Lương Câu năm nay vừa mới lên tiểu học, anh ta mấy đứa nhỏ thì cười đến mức ánh mắt híp lại chỉ còn một kẽ hở, xúc động nói một câu: “Bọn nhỏ trông tốt biết bao.”
Cao Quảng Cường gật đầu nói: “Còn không phải sao? Trẻ con là hạnh phúc nhất, bọn chúng chạy nhanh dưới ánh mặt trời đến cái bóng mờ cũng chẳng còn. Giao tiếp với mấy phần tử tội phạm kia cũng quá mệt mỏi đi. Người đáng thương nhất cũng có còn có chỗ đáng hận, người đáng ghét thì cũng có phần đáng thương, tuy nói chúng ta chỉ để ý phá án, không quan tâm đến phán hình, nhưng mà… Vẫn sẽ mệt mỏi. Bây giờ nhìn thấy mấy người bạn nhỏ này bỗng nhiên cảm thấy thật vui vẻ.”
Bảo bảo tương lai của Chu Phi Bằng còn cách ngày dự sinh còn hai tuần lễ, vừa nhìn thấy các bạn nhỏ thế này là hứng thú dồi dào, hiện tại thứ khiến anh ta lo lắng chính là, rốt cuộc con gái tốt hơn hay con trai tốt hơn: “Con trai không sợ rèn luyện, con gái thì phải chiều chuộng, đều có điểm tốt cả. Nếu như sinh đôi thì tốt biết bao.”
Lưu Lương Câu liếc anh ta một cái: “Đừng có nằm mơ, tôi nghe Minh Ngọc nhà anh nói rồi, lúc kiểm tra thì chỉ có tiếng tim đập của một đứa thôi.”
Chu Phi Bằng rên lên một tiếng: “Đàn anh Lưu, anh cứ để yên cho tôi nằm mơ đi, đừng có gọi tôi dậy chứ.”
Thấy dáng vẻ tức cười của Chu Phi Bằng, những người bên cạnh đều nở nụ cười.
Hứa Tung Lĩnh lắc đầu một cái: “Tiểu Chu cũng sắp làm cha rồi mà vẫn có cái tính tình này.”
Cao Quảng Cường đi chung với anh ta, cười nói: “Đàn ông trưởng thành muộn mà, bình thường.”
Đột nhiên Ngải Huy nói một câu: “Đàn ông đến c.h.ế.t thì vẫn là thiếu niên.”
Lời này vừa nói ra thì ngay cả Triệu Hướng Vãn cũng không nhịn được mà bật cười.
Chu Như Lan mỉm cười: “Không khí trong tổ trọng án thật tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-817-dan-ong-den-chet-thi-van-la-thieu-nien.html.]
Triệu Hướng Vãn gật đầu nói: “Đúng vậy, sau khi chị tới thì sẽ biết, mọi người đều rất tốt.” Cô có thuật đọc tâm, có thể yên tâm ở lại tổ trọng án cũng vì mọi người ai cũng giản dị, chính trực lại nhiệt tình. Chỉ khi bầu không khí trong đội tốt thì thuật đọc tâm của Triệu Hướng Vãn mới phát huy tác dụng tốt nhất.”
Đối diện có một người đàn ông uống say xông vào.
Áo phông đen, quần đen, giày da đen, tay trái cầm áo khoác đen, toàn thân đều mặc đồ màu đen. Người đàn ông đó chừng ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nheo, đi đứng lảo đảo, ánh mắt có chút rời rạc.
Mới là buổi chiều thôi mà đã uống thành như vậy khiến người nào đi qua cũng ghét bỏ, từng người từng người tránh xa.
Người đàn ông đó đang đi ngược hướng với các thành viên tổ trọng án, càng lúc càng gần nhau.
Đối diện vừa gặp nhau, Chu Như Lan đã kéo Triệu Hướng Vãn sang bên cạnh để né tránh.
[Con chó!]
[Mày là chó chứ không phải là người!]
[Mày như vậy thì làm sao tao sống nổi?]
[Con gái, con gái của mình…]
Nội tâm của người đàn ông say rượu này lộ ra tình cảm mãnh liệt, lòng đầy đau khổ, tức giận cùng bi thương, Triệu Hướng Vãn dừng bước, trầm ngâm nhìn lại.
Chu Phi Bằng đỡ gã một cái khiến người đàn ông cảnh giác tránh xa, trợn to hai mắt: “Mày làm gì thế?”
Trực giác của cảnh sát hình sự khiến Chu Phi Bằng chăm chú nhìn gã: “Anh uống rất nhiều rượu à?”
Người đàn ông tức giận trả lời một câu: “Mày quản tao à?”
Chu Phi Bằng đưa thẻ cảnh sát ra cho gã xem.
Người đàn ông say rượu vừa nhìn thấy huy hiệu cảnh sát lóe sáng kia thì thái độ lập tức đoan chính lại, cúi người cười giả lả nói: “Vâng vâng vâng, uống một chút rượu thôi ạ, tôi tới đây đón con tôi.”
Nghe gã nói là tới đón con thì Chu Phi Bằng buông lỏng cảnh giác, quan sát gã trên dưới một cái: “Chú ý một chút, mùi rượu trên người anh quá nồng, đừng để con nó ngửi thấy.”