Người đàn ông say rượu gật đầu liên tục, đưa tay lau mặt một cái, khiến bản thân thanh tỉnh một chút: “Được được được, cảm ơn lời nhắc nhở của anh.”
Chu Phi Bằng để gã rời đi, Triệu Hướng Vãn nhìn bước chân gã có vẻ nặng nề, tay trái lại cứng ngắc, áo khoác che khuất bàn tay trái, không biết vì sao lại luôn có một loại cảm giác bất hòa.
[Cảnh sát? Cảnh sát luôn như vậy, không đi bắt người xấu mà cả ngày lẫn đêm đều ngăn cản dân thường như chúng ta.]
Dân thường? Nghe được lời đánh giá của gã đối với mình khiến sự cảnh giác của Triệu Hướng Vãn cũng theo đó mà biến mất.
Có lẽ đó chỉ là một người đàn ông say rượu bình thường thôi đi.
Chẳng qua trong lòng Triệu Hướng Vãn vẫn luôn có một trực giác, khiến cho dù cô và gã đã đi lướt qua nhau nhưng vẫn chú ý đến suy nghĩ nội tâm của gã.
[Con à, cha xin lỗi.]
[Con không sống được thì ai cũng không được sống nữa!]
[Con gái lão tử không sống nổi thì con cái nhà ai cũng đừng hòng sống—]
Nghe được tiếng kêu gào trong nội tâm gã khiến trái tim Triệu Hướng Vãn chợt tăng nhanh tốc độ, adrenaline tăng vọt, da đầu như muốn phát nổ, cô nhanh chóng xoay người lại, quát to một tiếng với người đàn ông kia: “Đứng lại!”
Một tiếng thét này của Triệu Hướng Vãn khiến người đàn ông say rượu đó kinh hãi, cả người gã đột nhiên chạy như bay giống thỏ, tay trái gã hất ra khỏi áo khóa một cái, ánh sáng chợt lóe, đó là một con d.a.o thép!
Người đàn ông kia vừa chạy thì tất cả mọi người tổ trọng án đều hành động.
Triệu Hướng Vãn phản ứng nhanh nhất, nhìn người đàn ông giống như bị điên, thấy một đứa bé thì giơ d.a.o c.h.é.m xuống, gấp đến mức hai hàm răng cắn chặt, giống như mũi tên đã rời khỏi cung mà lao đi.
Dao thép dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng sắc bén lạnh lẽo, mang theo tiếng gió dữ dội c.h.é.m về phía một cô bé đeo nơ con bướm đang chạy.
Cô nhóc cười hì hì né tránh các bạn đang chạy tới bắt mình, miệng nũng nịu kêu: “Tới đây, tới đây, tới bắt tớ đi.” Hồn nhiên không hề phát hiện nguy hiểm đang ập đến.
Trong ánh sáng chớp lóe, Triệu Hướng Vãn là người đầu tiên chạy tới.
Tay trái cô bấu vào cổ tay trái người đàn ông, tay phải c.h.é.m vào cùi chỏ của gã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-818-hon-nhien-khong-he-phat-hien-nguy-hiem-dang-ap-den.html.]
Tốc độ hạ d.a.o của người đàn ông chậm lại, nhưng do gã uống rượu nên sức lực lớn, tránh thoát được tay của Triệu Hướng Vãn. Gã vặn người một cái rồi giơ d.a.o c.h.é.m thẳng xuống, trong tiếng gió soàn soạt, c.h.é.m xuống người cô bé.
Mắt thấy lưỡi d.a.o sắp chạm phải đầu của cô bé, Triệu Hướng Vãn bất chấp nguy hiểm, lấy sức lực tựa hổ mà vươn người về phía trước, ôm lấy cô bé.
Vóc dáng cô cao, đôi tay đang lúc giơ lên tiến đến đón lấy con d.a.o thép kia.
“Xoẹt” một tiếng, Triệu Hướng Vãn có cảm giác bắp thịt mình bị d.a.o c.h.é.m rách.
Giữa động tác mau lẹ, Triệu Hướng Vãn ôm cô bé lăn đến một bên, nhanh chóng cách xa người đàn ông.
Ngay sau đó mấy cảnh sát hình sự khác nhào lên tóm lấy, con d.a.o thép trong tay người đàn ông say rượu bị đánh rơi, cả người gã bị Chu Phi Bằng và Ngải Huy ép ngã nhào xuống đất, hai tay gã bị vặn ngược ra đằng sau rồi bị đeo còng lên tay.
Nguy hiểm được giải trừ, Triệu Hướng Vãn ôm đứa bé đứng lên.
Chu Như Lan chạy như bay đến, kéo lấy cánh tay Triệu Hướng Vãn, ánh mắt hồng hồng nói: “Hướng Vãn, em…”
Triệu Hướng Vãn cười cười nói: “Em không có sao.”
Cao Quảng Cường cũng chạy tới, gấp đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, bắt lấy cánh tay Triệu Hướng Vãn: “Mau, đến bệnh viện.”
Trong mắt Hứa Tung Lĩnh cũng lóe lên sự sốt ruột, một tay đưa ra bế lấy cô bé đang sợ đến choáng váng, đưa vào trong n.g.ự.c Chu Như Lan, sau đó ôm chầm lấy bả vai Triệu Hướng Vãn: “Đi, đi bệnh viện.”
Thấy mọi người tiến đến ân cần, khẩn trương, lo âu đủ kiểu thì Triệu Hướng Vãn mới cảm nhận được cánh tay mình đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Cảm giác đau đớn kịch liệt ập tới, cô cúi đầu xuống, thấy cánh tay trái có một vết d.a.o thật dài, màu tươi ồ ạt trào ra từ vết áo sơ mi bị rách, cô bị thương?
Chẳng trách nhiều người tiến lại chỗ mình như vậy, hóa ra là mình bị thương.
Mặc dù Triệu Hướng Vãn đã bảo đảm thêm một lần: “Vết thương không nặng, em không có sao.”
Nhưng mọi người trong tổ trọng án đều không yên tâm, bắt ép cô đi làm thủ tục nhập viện, sắp xếp giường bệnh để nghỉ ngơi, lại bảo bác sĩ tới kiểm tra, đến khi chắc chắn xương không bị ảnh hưởng, chỉ là cánh tay bị d.a.o cắt qua phải khâu lại, tiêu viêm là được thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hướng Vãn tựa vào giường bệnh, Chu Như Lan ở bên cạnh chăm sóc cô, dịu dàng lót một cái gối ở sau lưng để cô ngồi thoải mái hơn một chút.
Hứa Tung Lĩnh giận đến mức sắc mặt trắng bệch: “Tên côn đồ đó quá càn rỡ rồi! Ban ngày ban mặt mà dám cầm d.a.o tấn công học sinh tiểu học.”