Cao Quảng Cường trơ mắt nhìn binh dưới tay bị c.h.é.m thương, đau lòng đến muốn đòi mạng, tháng sáu Triệu Hướng Vãn chính thức được phân đến tổ trọng án, không ngờ ba tháng sau đã bị thương, chuyện này ông ấy là lãnh đạo, nên nói lại với người nhà cô thế nào đây?
Cao Quảng Cường cắn răng bảo đảm với Triệu Hướng Vãn: “Cháu yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cái tên đã c.h.é.m cháu. Cháu cứ yên tâm dưỡng thương, chúng ta sẽ thẩm vấn gã thật kỹ!”
Chu Phi Bằng hối hận nói: “Rõ ràng tôi đã ngăn gã lại rồi, thế mà vì sao lại bị mấy câu nói của gã lừa gạt cơ chứ? Tay trái gã cầm dao, lại được quần áo che lại, thế mà tôi lại nhìn không ra, đáng ghét!”
Triệu Hướng Vãn là trẻ con nông thôn, không yếu ớt, lúc tham gia huấn luyện thể lực ở trường học cũng không sợ khổ sợ mệt, bị té, đánh, lăn, bò, dù cả người đều là bùn đất bẩn thỉu thì cũng xông thẳng về phía trước. Lần này mặc dù cánh tay bị thương, nhưng cứu được đứa bé đó khiến trong lòng cô cũng rất được an ủi, mỉm cười nói: “Tôi không có sao mà, thật sự không có chuyện gì đâu. Chẳng qua là một vết thương nhỏ thôi, con d.a.o kia cũng chẳng sắc bén lắm, khâu mấy mũi kim, chảy chút m.á.u thôi mà.”
Vừa nói dứt lời thì một bóng người vội vàng lao vào phòng bệnh.
Triệu Hướng Vãn nhìn kỹ lại, là Quý Chiêu.
Thân nhân của Triệu Hướng Vãn ở thành phố này, chỉ có Quý Chiêu.
Người thông báo chuyện này cho Quý Chiêu là Chu Phi Bằng. Nói thật, ban đầu Chu Phi Bằng có hơi không dám thông báo cho Quý Chiêu, sợ anh thấy m.á.u là nổi điên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh ta không dám không thông báo.
Quý Chiêu nghe nói Triệu Hướng Vãn bị thương thì nhanh chóng chạy tới.
Mùi nước khử trùng trong bệnh viện khiến trái tim Quý Chiêu đau xót. Anh chạy như bay vào phòng bệnh, nhìn thấy Triệu Hướng Vãn yên lành ngồi ở đầu giường, đồng nghiệp vây quanh bên người thì trái tim mới dần bình tĩnh lại.
Các đồng nghiệp nhường ra một con đường, Quý Chiêu bước chậm tiến lại gần, ánh mắt không chớp nhìn Triệu Hướng Vãn.
Anh không thể nói chuyện, nhưng đôi mắt tựa ngọc bích lại âm trầm đến đáng sợ.
Trong mắt Quý Chiêu như có một vòng xoáy, khiến tất cả ánh sáng đều bị anh hấp dẫn đến, xung quanh đột nhiên tối xuống.
Quý Chiêu nhấp môi chậm rãi đến gần.
Thế giới nội tâm trắng xóa rộng lớn đã chiếm cứ Quý Chiêu gần hai mươi năm lại lần nữa xuất hiện.
Gió quét sạch tuyết trắng trên mặt đất, thế giới lại biến thành một màu xám xịt.
Lần nữa nhìn thấy thế giới cô tịch của Quý Chiêu, lòng Triệu Hướng Vãn thắt lại.
Làm cảnh sát hình sự, sao có thể không bị thương?
Lúc truy bắt hung thủ thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này thật sự là một bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-819-lam-canh-sat-hinh-su-sao-co-the-khong-bi-thuong.html.]
Chỉ là một vết thương tầm thường như vậy mà không ngờ lại khiến Quý Chiêu khổ sở, thương tâm đến thế, Triệu Hướng Vãn vừa cảm động lại vừa ngại ngần.
Cho đến tận bây giờ cũng chưa có ai để ý đến mình như vậy.
Cho đến tận bây giờ cũng chưa có ai đặt mình ở trong lòng như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, kể cả là cha mẹ ruột thì cũng chỉ cân nhắc xem cô có giá trị lợi dụng hay không.
Thế nhưng ở trong mắt Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn lại là ánh sáng của anh, là sự tồn tại duy nhất mà anh quan tâm.
Triệu Hướng Vãn thở dài một tiếng, đưa tay phải vẫn còn nguyên vẹn không hao tổn gì về phía Quý Chiêu, cười trấn an nói: “Em không có sao.”
Quý Chiêu nhấp môi chậm rãi đến gần.
Đi đến khi lông tơ có thể chạm vào đối phương, tay phải anh đưa ra nắm chặt lấy tay Triệu Hướng Vãn, tay trái thì nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, ngẩn ngơ rơi nước mắt.
Hiện tại tâm tư Quý Chiêu càng lúc càng thông suốt, thấy Triệu Hướng Vãn nhà mình đã bị thương lại vẫn muốn trấn an sự lo lắng của anh khiến anh đau lòng đến không thở nổi.
[Không sao là tốt.]
[Em không cần phải hiểu chuyện như vậy.]
Không cần hiểu chuyện như vậy?
Lần này đến lượt Triệu Hướng Vãn ngơ ngẩn.
Thật giống như cô vẫn luôn là người trấn an sự ưu tư của người ngoài.
Rõ ràng người bị thương là cô, nhưng đối diện với sự quan tâm, lo lắng của đồng nghiệp, cô lại không dám thể hiện ra sự sợ hãi của chính mình, chỉ không ngừng mỉm cười nói: Tôi không có sao, không có việc gì, bị thương không nặng.
Cô thật sự không sợ sao?
Vẫn còn sợ chứ.
Đối diện với d.a.o thép c.h.é.m xuống, cô theo bản năng đưa tay lên ngăn cản, lấy thân mình đối chọi với hung khí, không phải là bởi vì cô dũng cảm, mà là vì cô lo lắng đứa trẻ sẽ bị thương.
Đó chỉ là một cô bé mới bảy, tám tuổi, khuôn mặt tròn trịa, nụ cười xán lạn, cài nơ con bướm xinh đẹp, đeo cặp sách màu hồng, nhìn qua là biết cô bé là một đứa trẻ được cha mẹ thương yêu.
Một d.a.o này c.h.é.m xuống, trúng đầu thì làm thế nào.
Thời gian căn bản không cho phép Triệu Hướng Vãn sợ hãi.