Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 824: Vì Sao Lại Vung Dao Chém Người Giữa Đường?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:12:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Phi Bằng đẩy tất cả tài liệu của vụ án đến trước mặt cô: “Em tự xem đi, những điều tra ngoại vi này khá chi tiết đấy. Chính vì liên quan đến thành phố Tinh nên thành phố Châu mới nhờ cục chúng ta hỗ trợ. Lúc đó tổ ba đã đến thành phố Tinh để tìm hiểu hành tung của Khưu Tam Dũng, bắt được một đám người trong các ngân hàng ngầm và sòng bạc ngầm. Cơ bản có thể xác định là do anh ta đã làm!”

Triệu Hướng Vãn cầm lấy tập hồ sơ, vừa lướt xem vừa hỏi: “Đã có thể khẳng định là do anh ta làm, vậy tại sao vừa nãy anh lại nói lần chuyện này có thể khiến tổ trọng án số ba phải nhìn chúng ta bằng con mắt khác?”

Nghe đến đây, Chu Phi Bằng lập tức phấn khích: “Tôi có một suy nghĩ, không biết có đúng không. Tôi nghi ngờ, năm đó tổ trọng án số ba đã bắt nhầm người! Mẫn Thành Hàng và Khưu Tam Dũng có thể là anh em sinh đôi, hoặc chí ít là anh em ruột, nhưng không hiểu vì sao lại thất lạc nhiều năm. Người cướp bóc ở thành phố Châu năm đó là Mẫn Thành Hàng, chỉ vì lúc đó hắn ta đang ở thành phố Tinh, luôn chăm chỉ đi làm ở ngân hàng nên không ai nghi ngờ, cũng chẳng ai tố cáo. Khưu Tam Dũng thì ở thành phố Châu, là tài xế taxi, quen biết nhiều người, vì vậy mới bị nhận ra và bắt đi.”

Nhìn vào bức ảnh, Mẫn Thành Hàng và Khưu Tam Dũng có ngoại hình cực kỳ giống nhau, đều có khuôn mặt hình thoi, gò má cao, lông mày rậm, đuôi lông mày và khóe mắt kéo xuống, môi dày, khóe môi tròn, nhìn có vẻ thật thà. Nếu phải tìm ra điểm khác biệt, thì Mẫn Thành Hàng lớn lên ở trại trẻ mồ côi, hơi thiếu dinh dưỡng nên có phần gầy yếu, còn Khưu Tam Dũng thì từng là lính, nên trông khỏe khoắn hơn.

Anh em sinh đôi? Anh em ruột? Nghĩ đến việc Mẫn Thành Hàng lớn lên ở trại trẻ mồ côi, điều này quả thực có khả năng.

Cao Quảng Cường nói: “Còn chờ gì nữa? Mau đi thẩm vấn đi! Tiểu Phi, Tiểu Khang, Hướng Vãn, ba người đi theo tôi.”

Nếu đúng là đã bắt nhầm người, thì đây sẽ là một chuyện lớn!

Mặc dù vụ án này không phải do cục công an thành phố Tinh chủ trì, nhưng là đơn vị hỗ trợ mà làm sai thì cũng rất mất mặt.

Năm đó Khưu Tam Dũng kiên quyết không nhận tội, nhưng vẫn bị giam hai năm, giờ lại bảo chúng ta đã sai sao? Uy tín của cảnh sát, kiểm sát và tòa án còn đâu?

Triệu Hướng Vãn vừa đi vừa suy nghĩ.

Mẫn Thành Hàng ở thành phố Tinh, có gia đình, sao lại nửa đêm chạy đến thành phố Châu gây án?

Con d.a.o của hắn ta lấy từ đâu?

Vì sao lần này hắn ta lại đột ngột say rượu và c.h.é.m người giữa đường?

Chu Phi Bằng vẫn chìm trong sự hưng phấn, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Em nói xem có phải đây là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt không? Đoán chừng hắn ta cũng uống say quá, không kìm được mà vung d.a.o c.h.é.m loạn, cuối cùng bị chúng ta tóm ngay tại trận. Không ngờ được, hắn ta lại tự để lộ thân phận!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-824-vi-sao-lai-vung-dao-chem-nguoi-giua-duong.html.]

Cao Quảng Cường nghiêm mặt ngắt lời Chu Phi Bằng: “Đừng vội kết luận! Năm đó tòa án có thể kết án Khưu Tam Dũng, điều đó chứng tỏ bằng chứng đầy đủ, đâu dễ gì bị lật lại như vậy? Nói đi phải nói lại, giả sử nếu thực sự xử nhầm người, thì cậu hứng thú gì chứ? Vì sự cẩu thả của chúng ta, khiến kẻ thủ ác thật sự trốn thoát, người vô tội lại phải vào tù, điều này đáng tự hào sao?!”

Bị tổ trưởng quát, Chu Phi Bằng lập tức im lặng, không dám nói gì thêm.

Trong phòng thẩm vấn, gương mặt Mẫn Thành Hàng đầy vẻ tiền tụy, râu ria lởm chởm, lo lắng nhìn bốn viên cảnh sát vừa bước vào.

Thấy Triệu Hướng Vãn, đồng tử hắn ta lập tức co lại.

[Cô ấy không sao.]

[May mà cô ấy không sao.]

[Dù sao thì cũng bị cảnh sát bắt rồi, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành một nửa.]

Triệu Hướng Vãn ngồi xuống, đồng phục thẳng thớm, thái độ điềm tĩnh.

Mẫn Thành Hàng cúi đầu, mím môi, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, chờ đợi sự thẩm vấn của cảnh sát.

Cao Quảng Cường hỏi lại: “Mẫn Thành Hàng, anh hãy thành thật khai báo, vì sao lại vung d.a.o c.h.é.m người giữa đường?”

Mẫn Thành Hàng thật thà trả lời: “Tôi uống rượu vào nên hơi choáng, cũng không biết sao lại cầm d.a.o ra, rồi đi lên đường. Sau đó các anh chặn tôi lại hỏi, tôi rất căng thẳng, lại hét lên một tiếng, làm tôi sợ đến mức đầu óc trống rỗng, theo phản xạ mà cầm d.a.o c.h.é.m xuống. Còn c.h.é.m ai thì tôi thật sự không để ý.”

Cao Quảng Cường hỏi vặn lại: “Người bị c.h.é.m là ai, anh thực sự không để ý sao?"

Mẫn Thành Hàng ấp a ấp úng trả lời: "Đúng vậy!"

Cao Quảng Cường lớn tiếng hỏi: “Anh ngẩng đầu lên, nhìn kỹ xem anh đã c.h.é.m ai?”

Mẫn Thành Hàng ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng chỉ tay của Cao Quảng Cường, nhìn về phía Triệu Hướng Vãn, làm bộ như vừa ngộ ra: “Người tôi c.h.é.m là cô ấy à? Xin lỗi nhé, đồng chí cảnh sát."

Nếu không phải Triệu Hướng Vãn vừa bước vào đã nghe được tiếng lòng của hắn ta, suýt chút nữa là cô đã bị hắn ta lừa.

Loading...