Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 829: Nếu Như Luống Cuống Thừa Nhận, Vậy Thì Sẽ Không Giống Thật

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:13:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Hai mẹ con là mạng sống của mình, mình không thể mạo hiểm dù chỉ một chút.]

[Chỉ cần kinh động đến cảnh sát, nhiệm vụ thất bại, thế thì hai mẹ con chỉ còn một con đường chết.]

Nghĩ tới đây, Mẫn Thành Hàng hít một hơi thật sâu, chủ động lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng thẩm vấn: “Đồng chí cảnh sát, tôi nói, vợ tôi đưa con gái về quê rồi. Song Song vừa tựu trường được một tuần thì có một người phụ nữ đến tìm vợ tôi, nói mình là họ hàng bên mẹ của Hoè Hoè, mẹ già ở nhà vẫn luôn nhớ đến cô ấy, hiện giờ cơ thể càng lúc càng yếu, nằm liệt giường không dậy nổi, vẫn luôn miệng nói muốn tìm cho ra Hoè Hoè. Bởi vì bận việc tại đơn vị nên tôi không thể cùng cô ấy về quê thăm mẹ vợ được, vậy nên đành để hai mẹ con tự đi. Gia Hoè nóng lòng muốn nhận lại người thân, thế là lập tức thu dọn hành lý đưa Song Song về quê ngay trong đêm.”

Chu Phi Bằng hỏi lại: “Sao hai người có thể chắc chắn đó là họ hàng bên mẹ của Mẫn Gia Hoè?”

Mẫn Thành Hàng trả lời: “Thời gian trôi qua, hoa văn trên tã trùng khớp, dáng vẻ cũng rất giống, chắc chắn không giả được.”

Chu Phi Bằng tiếp tục truy hỏi: “Thế địa chỉ nhà mẹ vợ anh ở chỗ nào?”

Mẫn Thành Hàng đáp: “Thôn nào đó ở huyện La ấy, còn địa chỉ cụ thể… Bây giờ trí nhớ tôi không tốt lắm, không nhớ nổi. Nhưng đồng chí cảnh sát à, mọi người cứ yên tâm, hiện giờ cô ấy và Song Song rất an toàn, tôi và cô ấy có gọi điện thoại với nhau, mọi người không cần lo lắng.”

Chu Phu Bằng hỏi vặn lại: “Hai người gọi điện thoại cho nhau bao giờ? Nghe điện thoại ở đâu?”

Mẫn Thành Hàng trả lời: “Trưa ngày 14 ấy, nơi gọi là tại phòng làm việc của giám đốc Lưu. Kho của chúng tôi không lớn lắm, chỉ có phòng làm việc của giám đốc và quản lý kho là có được hai chiếc điện thoại, bởi vì giám đốc Lưu là người tương đối tốt tính, cho nên nếu như mấy người làm chúng tôi có việc gì, vậy thì có thể vào phòng của giám đốc Lý dùng điện thoại vào buổi trưa.”

Chu Phi Bằng tiếp tục hỏi: “Hai người đã nói chuyện gì với nhau?”

Mẫn Thành Hàng: “Cũng không nói gì nhiều, chỉ nói đã tìm được người nhà, sống chung rất hòa thuận, hai mẹ con cô ấy vẫn còn phải ở lại đó một thời gian ngắn nữa.”

Chu Phi Bằng: “Vợ và con gái anh đi cùng một người xa lạ như thế, anh không cảm thấy lo lắng chút nào sao?”

Mẫn Thành Hàng đối đáp trôi chảy: “Chúng tôi cũng chỉ là những người dân nhỏ bé không có tiền không có quyền, nếu không phải người thân thật sự thì mấy ai sẽ đến tìm chúng tôi chứ? Lúc Gia Hoè và tôi ở cô nhi viện đã từng ảo tưởng vô số lần, nếu như người thân đến tìm, mình nên làm thế nào. Lúc gặp cha mẹ mình nên nói gì, vậy nên tôi nghĩ lúc cô ấy và người thân gặp nhau hẳn sẽ có rất nhiều điều muốn nói, cho nên cũng không hỏi nhiều. Gia Hoè muốn ở đó thêm mấy ngày vậy thì cứ ở đó đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-829-neu-nhu-luong-cuong-thua-nhan-vay-thi-se-khong-giong-that.html.]

Chu Phi Bằng thật sự bị Mẫn Thành Hàng làm cho tức chết.

Mở miệng ra thì bảo là yêu vợ thương con, vậy mà bây giờ vợ và con đi nửa tháng không về chẳng thấy lo lắng chút nào.

Trong này chắc chắn có vấn đề!

Triệu Hướng Vãn đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng: “Xem ra, thứ mà anh lựa chọn là bọn họ, chứ không phải là chúng tôi, được rồi.”

Nhìn thấy Triệu Hướng Vãn đứng dậy, Chu Phi Bằng có chút sốt ruột: “Hướng Vãn, vụ án vào hai năm trước… Tôi còn chưa hỏi xong câu hỏi của tôi.”

Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng ngẩng đầu: “Không cần hỏi, ngay cả việc người nhà anh ta đi đâu mà anh ta cũng nói dối, thế thì những chuyện này sẽ không nói thật đâu, chúng ta đi thôi.”

Mẫn Thành Hàng thật sự không ngờ, Triệu Hướng Vãn lại đứng dậy muốn đi, hắn ta thẳng lưng, há miệng một cái, tựa như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng.

[Tự nhiên lên, phải thật tự nhiên.]

[Nếu như mình luống cuống thừa nhận, vậy thì sẽ không giống thật.]

Triệu Hướng Vãn liếc nhìn anh ấy một cái, hừ lạnh: “Ngu ngốc.”

Nói xong, Triệu Hướng Vãn xoay người, dứt khoát rời khỏi phòng thẩm vấn.

Đến khi mấy người Chúc Khang cho Mẫn Thành Hàng ký tên vào cuối bảng ghi chép thẩm vấn, sau đó quay trở về phòng làm việc, Chu Phi Bằng lập tức không nhịn được: “Hướng Vãn, sao em đi nhanh thế? Em nói anh ta nói dối, đúng thế, chính là bởi vì anh ta đang nói dối nên chúng ta phải ép anh ta nói ra chân tướng chứ?”

Triệu Hướng Vãn ngồi vào bàn làm việc của mình, dùng tay trái chuẩn bị cầm lấy ly trà bằng sứ lên, khẽ nhíu mày. Sau khi bị thương, các cơ trên tay trái bị tổn thương đôi chút, vậy nên không làm gì quá nặng được.

Cô đổi sang tay phải, cầm lấy ly trà lên, uống một ngụm, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi ngược lại Chu Phi Bằng: “Đúng, anh ta đang nói dối, nhưng trước khi chúng ta tìm thấy chứng cứ trực tiếp kết tội anh ta, cho dù chúng ta có ép cung thì cũng có thể hỏi ra được gì đâu? Vợ chính là xương sườn mềm của anh ta, thế nhưng ngay cả tung tích của vợ mà Mẫn Thành Hàng cũng nói dối, chúng ta có thể làm gì đây?”

Loading...