Chu Phi Bằng thở dài, ngồi xuống trở lại vào ghế, mắng một câu: “Ngu ngốc! Lại còn không tin tưởng cảnh sát chúng ta.”
Anh ta chợt nhớ tới câu hỏi “lựa chọn cảnh sát hay là bọn họ?” của Triệu Hướng Vãn lúc trong phòng thẩm vấn ban nãy, Chu Phi Bằng đưa mắt nhìn Triệu Hướng Vãn một cái, truy hỏi: “Bọn họ, là ai?”
Triệu Hướng Vãn nhún nhún vai: “Tôi đâu biết là ai đâu? Dù sao thì ngoại trừ cảnh sát ra thì những người kia là bọn họ.”
Chu Phi Bằng “ha” một tiếng: “Em đang gạt anh ta đấy à?”
Triệu Hướng Vãn cúi đầu, tiếp tục uống một ngụm trà, từ chối cho ý kiến.
Chu Phi Bằng cũng không chờ Triệu Hướng Vãn trả lời, quay sang thương lượng bước tiếp theo với Cao Quảng Cường.
“Lão Cao, tôi nghĩ vụ án hai năm trước chắc chắn có liên quan tới Mẫn Thành Hàng! Từ cách anh ta trả lời, tôi tìm thấy được hai điểm bất hợp lý. Thứ nhất, người bán d.a.o tên A Cường tại khu chợ nhỏ bên cạnh nhà ga xe lửa, chúng ta có thể điều tra xem Mẫn Thành Hàng có mua con d.a.o phay đấy thật không, rốt cuộc anh ta đã mua lúc nào. Thứ hai, giám đốc bộ phận khách hàng của ngân hàng Kim Tuệ tại văn phòng tiết kiệm ở đường Tân Hoa, nói không chừng vào ngày 6 tháng 11 của hai năm trước, có khi nào Mẫn Thành Hàng ở lại thành phố Châu không?”
Cao Quảng Cường đã chứng kiến Chu Phi Bằng ở hiện trường và Triệu Hướng Vãn từng bước từng bước thẩm vấn Mẫn Thành Hàng, dần dần ép tới gần chân tướng sự việc, tán dương anh ta một câu: “Không sai, vậy chúng ta cứ theo như thế mà làm đi.”
Cao Quảng Cường tiếp tục quay sang chỉ huy Hoàng Nguyên Đức: “Cậu dẫn người đến cục điện tín kiểm tra lịch sử cuộc gọi ở ngân hàng Kim Tuệ trên đường Tân Hoa, xem thử vào trưa ngày 14 có số điện thoại nào gọi tới ngân hàng hay không, số điện thoại đó thuộc về khu vực nào.”
Hoàng Nguyên Đức lập tức nhận lời: “Vâng!”
Cao Quảng Cường lại nói với Ngải Huy: “Còn cậu mang theo một số người và cầm cả ảnh của Mẫn Thành Hàng đến khu chợ nhỏ bên cạnh ga xe lửa tìm người bán d.a.o tên A Cường, đưa anh ta về đây. Bên cạnh đó hỏi kỹ về thời gian và lịch sử mua d.a.o của Mẫn Thành Hàng, tiện thể kiểm tra gắt gao cửa hàng bán d.a.o đấy một chút, nơi đó có thể tùy ý mua d.a.o và mấy vật dụng nguy hiểm khác, điều này quá không an toàn!”
Ngải Huy vô cùng hứng thú nhận nhiệm vụ: “Vâng!”
Cao Quảng Cường trầm ngâm đôi chút, nói: “Còn về phần vị giám đốc bộ phận khách hàng kia…”
Chu Phi Bằng và Triệu Hướng Vãn cùng đồng thời đứng dậy: “Để tôi/cháu đi.”
Cao Quảng Cường gật đầu một cái: “Được, hai người đi đi.” Sau đó, ông ấy lại nhìn về phía Chu Như Lan: “Đưa cả Tiểu Chu theo nữa, để cô ấy làm biên bản.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-830-dang-ve-cau-duoc-khen-cua-chu-phi-bang.html.]
Sau khi sắp xếp nhiệm vụ ngay ngắn, rõ ràng, toàn thể các thành viên của tổ trọng án đều nhanh chóng đi thực hiện nhiệm vụ.
Chu Phi Bằng lái xe, Triệu Hướng Vãn ngồi bên cạnh, còn Chu Như Lan ngồi ở hàng ghế phía sau.
Xe khởi động, Chu Phi Bằng đã vội vàng hỏi Triệu Hướng Vãn: “Vừa nãy em thấy biểu hiện của tôi lúc thẩm vấn Mẫn Thành Hàng thế nào? Thông qua vi biểu tình, hành vi của anh ta, tôi đã lần tìm ra được giám đốc bộ phận khách hàng này, em thấy thế nào?”
Nhìn thấy dáng vẻ “cầu được khen” của Chu Phi Bằng, Triệu Hướng Vãn bật cười thành tiếng, gật đầu nói: “Tốt lắm, vô cùng tốt.”
Từ ông chủ tiệm bán d.a.o và dụng cụ A Cường cho tới giám đốc bộ phận khách hàng Lưu Thương Quân, hai manh mối này đều là do Mẫn Thành Hàng chủ động đưa ra, rồi lại bị Chu Phi Bằng tin là thật bắt lấy. Không thể không nói, Mẫn Thành Hàng đã thực hiện triệt để kế hoạch “nhận tội một cách tự nhiên” của mình, quả thật là một nhân tài.
Nhưng mặc dù bản thân Mẫn Thành Hàng chủ động nói ra, nhưng đối với Triệu Hướng Vãn, đây vẫn là hai manh mối vô cùng quan trọng.
Nếu như là do “bọn họ” sắp xếp, vậy thì hai người đó rất có thể là “bọn họ”.
Đào củ cà rốt ra khỏi phần đất bên dưới, Triệu Hướng Vãn hy vọng có thể thấy được nhiều “củ cà rốt” hơn nữa.
Đường Tân Hoa cũng được tính là nằm ở khu vực trung tâm, khu vực sầm uất nhất, ngân hàng Kim Tuệ mở ở đây cũng xem như đón được một lượng khách hàng lớn ra vào mỗi ngày. Có ba nhân viên ngồi ở quầy tiếp khách, nhưng khoảng mười giờ sáng đã có một hàng dài người xếp hàng trước mỗi quầy.
Trước đây, Mẫn Thành Hàng là một người trong số đó.
Ngồi phía sau lớp kính thuỷ tinh, nhận lấy sổ tiết kiệm của khách hàng thông qua một cái khe nhỏ hẹp bên dưới lớp thuỷ tinh đó, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi mấy câu hỏi được công thức hoá.
“Gửi tiền hay là rút tiền?”
“Rút bao nhiêu?”
“Mời quý khách điền mật mã vào đây.”
“Được rồi, nhờ quý khách giữ gìn cẩn thận tất cả vật phẩm nhé.”
Nhưng bây giờ, Mẫn Thành Hàng đã bị nhốt vào trại tạm giam, ban đầu hắn ta ngồi ở cửa quầy số ba, bây giờ đã bị một cô nàng trẻ tuổi với lối ăn mặc hợp thời thay thế vào.