“Thế anh có nhớ tối ngày 6 tháng 11 hai người các anh đang làm gì không?”
“Anh vừa hỏi tôi đã nhớ ra rồi, sau khi chúng tôi đến nơi thì làm việc suốt cả một ngày, tối ngày 6 cả hai người chúng tôi uống chút rượu sau đó cũng đi ngủ sớm. Trong lúc tôi mơ mơ màng màng, dường như buổi tối hôm đó Mẫn Thành Hàng có ra ngoài một chuyến, sau khi về thì tắm rửa thay quần áo khác. Khi ấy tôi nghĩ cậu ấy ra ngoài tìm mấy em chơi đùa một chút, Mẫn Thành Hàng trông thư sinh, hiền lành như thế mà trông chẳng thật thà lắm, sáng hôm sau tôi trêu chọc cậu ấy mãi một lúc, sắc mặt cậu ấy cũng trở nên hốt hoảng.”
Chu Phi Bằng nghiến răng nghiến lợi, vụ án của Mẫn Thành Hàng xảy ra tại thành phố Châu đúng vào ngày hôm đó, buổi tối hắn ta lại còn ra ngoài một chuyến, việc Mẫn Thành Hàng nói mình xem ti vi cùng con gái hoàn toàn là đang nói dối! Bây giờ cũng đã có nhân chứng rồi đây, để xem anh ấy cãi thế nào nữa.
Nghĩ tới đây, Chu Phi Bằng đưa mắt nhìn Triệu Hướng Vãn một cái, trong lòng thầm lẩm bẩm đôi câu.
[Không phải Triệu Hướng Vãn từng nói trong khi nói chuyện ánh mắt hướng lên phía trên bên phải là đang bịa chuyện, hướng lên phía trên bên trái là đang nhớ lại sao? Bây giờ nhìn lại cũng không chắc chắn đúng thế mà, nhỉ?”
Triệu Hướng Vãn cúi đầu xuống, không mắt đối mắt với Chu Phi Bằng, cô im lặng, cẩn thận lắng nghe tiếng lòng của Lưu Thương Quân.
Bởi vì cả người đang tiến vào trạng thái vô cùng phấn chấn, thế nên Lưu Thương Quân đã chuẩn bị xong lời giải thích, vừa thoáng nghĩ đến những suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
[Mình nói dối sao? 90% đều là thật nhé.]
[Đến thành phố Châu công tác… khách sạn trên đường Trạm Tiền… A, đúng rồi, chỉ là người đi cùng…]
[Tiểu Tiền đã ra ngoài tìm gái, nghỉ việc rồi.]
Kết hợp với những gì Lưu Thương Quân vừa nói ban nãy, Triệu Hướng Vãn có lý do để nghi ngờ, nội dung trong lời trần thuật của Lưu Thương Quan có 90% là thật. Giống như những gì trong quyển sổ tay của hắn đã viết, tháng 11 năm 1993 hắn và đồng nghiệp cùng đến thành phố Châu công tác, vừa khéo ở lại tại một quán trọ gần trạm xe lửa, nhưng điểm khác biệt duy nhất trong đó chính là, người đồng nghiệp đi cùng hắn hôm đó từ Tiểu Tiền đổi thành Mẫn Thành Hàng.
Chu Phi Bằng hỏi: “Tối ngày 6 tháng 11 năm 1993, gần ga tàu lửa đã xảy ra một vụ án mạng, anh có biết không?”
Lưu Thương Quân có hơi sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc vừa đủ: “Thật không? Tôi không hề biết gì cả. Buổi sáng hôm sau dường như tôi có nghe thấy tiếng xe cảnh sát, nhưng bởi vì chúng tôi đang vội vàng rời đi cho nên cũng không để ý.”
Chu Phi Bằng gật đầu một cái, quay đầu hỏi Triệu Hướng Vãn: “Em còn muốn hỏi thêm gì nữa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-832-nhung-suy-nghi-chan-that-trong-long-minh.html.]
Triệu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Chu Như Lan đang tập trung ghi chép biên bản trên bàn làm việc, mím môi, suy nghĩ trong chốc lát, chỉ vào chiếc điện thoại bàn màu đỏ đặt trên bàn làm việc, hỏi: “Bên trong ngân hàng của các anh có tổng cộng bao nhiêu chiếc điện thoại bàn? Nếu như bình thường có chuyện muốn tìm đến nhân viên ở nơi này, vậy thì sẽ gọi điện thoại tới đâu?”
Thái độ của Lưu Thương Quân vô cùng tự nhiên: “Ở chỗ chủ tịch ngân hàng có một chiếc, ở chỗ tôi có một chiếc, ở chỗ bộ phận bảo vệ cũng có một chiếc nữa. Nếu bình thường có chuyện gì liên quan tới công việc, vậy thì gọi vào đâu cũng được cả, chúng tôi sẽ hỗ trợ chuyển lời hoặc gọi người cần gặp đến nói chuyện.”
[Tới rồi! Cảnh sát hỏi tới điện thoại rồi đây, điều này đại diện cho việc Mẫn Thành Hàng đã khai ra chuyện gọi điện thoại cho vợ mình, dựa theo thoả thuận giữa mình và cậu ấy, nếu muốn để cậu ấy nhận tội, vậy thì phải thả vợ cậu ấy ra.]
Nghe đến đây, trong mắt Triệu Hướng Vãn thoáng hiện lên vẻ sắc lạnh.
Rốt cuộc trong hồ lô của Mẫn Thành Hàng đang giấu loại thuốc gì? Sao hắn ta đang bị tạm giam mà lại có thể lợi dụng một chút manh mối mình tiết lộ để cảnh sát có thể thay hắn ta truyền lời đi?
Mặc dù có cảm giác bị động, thế nhưng vì sự an toàn của vợ con Mẫn Thành Hàng, Triệu Hướng Vãn vấn rất tận tụy với công việc: “Vào trưa ngày 11 tháng này, Mẫn Thành Hàng có điện phòng làm việc của anh nhận một cú điện thoại, khi ấy anh là người chuyển lời sao?”
Lưu Thương Quân gật đầu: “Đúng thế.”
“Người ở đầu dây bên kia là nam hay nữ?”
Ánh mắt Lưu Thương Quân nhanh chóng đảo từ trái sang phải: “Là nữ.”
Triệu Hướng Vãn hỏi lại: “Mẫn Thành Hàng nghe điện thoại ngay trong phòng làm việc của anh?”
“Ừ.”
“Gọi điện thoại mất bao lâu?”
“Tôi cũng không để ý thời gian.”
“Hai người họ đã nói những gì?”
Lưu Thương Quân nghe đến đây, không nhịn được bật cười: “Đồng chí cảnh sát, đồng nghiệp nghe điện thoại, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà ở lại nghe ké chứ? Lúc ấy tôi ra ngoài cửa đứng.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái, tỏ vẻ đã biết: “Một tuần nay Mẫn Thành Hàng bị cảnh sát bắt, có người nào gọi điện đến tìm anh ấy hay không?”