Đến khoảng bốn giờ chiều, toàn thể thành viên của tổ trọng án đều tập trung lại trong phòng làm việc.
Hoàng Nguyên Đức là người đầu tiên báo cáo tiến độ: “Đã điều tra được vị trí điện thoại gọi đến, là từ điện thoại công cộng tại quán cơm của Kiều Hồng Ngọc ở huyện La.”
Triệu Hướng Vãn hỏi lại: “Cuộc điện thoại vào buổi trưa ngày hôm trước cũng được gọi từ điện thoại đó sao?”
Hoàng Nguyên Đức: “Đúng thế, cùng một chiếc điện thoại.”
Cậu ấy bổ sung thêm một câu: “Tôi đã gọi đến và tìm hiểu một chút tình hình, chủ quán nói tiệm ăn của bọn họ nằm gần trạm xe, mỗi ngày người đến người đi nhiều vô số kể. Trạm điện thoại công cộng này sẽ bắt đầu nhận khách từ bảy giờ sáng cho đến mười giờ tối, một ngày có khoảng trên một trăm người đến gọi điện thoại tại bốt điện thoại công cộng này, vậy nên hoàn toàn không nhớ nổi vào ngày 14 và buổi trưa hôm trước đã có những người nào sử dụng điện thoại.”
Chu Như Lan lấy ra tờ lịch Lưu Thương Quân đã đưa cho mình ban nãy, chỉ vào lời nhắn bên trên đó: “Em và Song Song rất ổn, tuần sau sẽ quay về. Đây chắc hẳn là Mẫn Gia Hoè gọi điện thoại tới, gửi lời tới Mẫn Thành Hàng rằng mẹ con hai người vẫn an toàn, tuần sau sẽ trở lại. Bởi vì nhà Mẫn Thành Hàng không có điện thoại, cho nên hai vợ chồng họ muốn liên lạc với nhau phải thông qua điện thoại ở ngân hàng nơi anh ta làm việc.”
Cao Quảng Cường tổng kết: “Xem ra Mẫn Thành Hàng không nói dối, vợ hắn ta, Mẫn Gia Hoè đang ở huyện La, giữa bọn họ vẫn có liên lạc. Tuần tới cô ấy sẽ trở về, khi đó chúng ta sẽ lại tới điều tra thêm.”
Chu Phi Bằng nhìn Triệu Hướng Vãn, nhe răng cười: “Em đoán sai rồi nhé.”
Triệu Hướng Vãn hỏi ngược lại: “Tôi đã nói gì?”
Chu Phi Bằng nói: “Không phải em đã chất vấn Mẫn Thành Hàng rằng vợ hắn ta có đang an toàn hay không sao, khi ấy hắn ta vô cùng kích động, khiến chúng ta nghi ngờ vợ của hắn ta đã gặp phải chuyện gì! Nào biết hai mẹ con Mẫn Gia Hoè lại chẳng sao cả, chúng ta lo lắng vô ích rồi.”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu một cái: “Không nhất định là như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-834-em-doan-sai-roi-nhe.html.]
Chu Phi Bằng không phục: “Điện thoại là có thể nói rõ tất cả rồi, nào có chuyện không nhất định nữa?”
Triệu Hướng Vãn nhìn anh ta một cái, cái nhìn này khiến Chu Phi Bằng cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị nghiền ép: “Nếu như bọn họ thật sự liên lạc với nhau thông qua điện thoại và mẹ con Mẫn Gia Hoè thật sự bình an vô sự, vậy thì tại sao lúc tra hỏi hắn ta lại muốn tự hủy hoại? Anh thử suy nghĩ một chút đi, tất cả những gì tôi nói với hắn ta lúc ban đầu đều là chuyện ở cô nhi viện đúng không?”
Chu Phi Bằng gật đầu: “Đúng thế, nghe em tán gẫu với hắn ta, hai người trò chuyện vô cùng thoải mái, ung dung.”
Triệu Hướng Vãn nói: “Mẫn Thành Hàng và vợ quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm vô cùng sâu đậm, nếu như hắn ta biết vợ mình vẫn đang an toàn, chỉ là bởi vì tìm thấy người nhà nên hiện giờ vẫn chưa thể trở về, vậy thì… Khi hắn ta nghe thấy tôi hỏi vợ mình đang ở đâu, tại sao lại không đến thăm hắn ta, Mẫn Thành Hàng phải có phản ứng thế nào?”
Chu Phi Bằng đặt mình vào hoàn cảnh đó, nhanh chóng trả lời: “Thế hẳn là hắn ta sẽ cảm thấy có chút khó hiểu, bởi vì hắn ta bị cảnh sát đưa tới phòng thẩm vấn, cảm thấy có lỗi với vợ và con gái.”
Triệu Hướng Vãn nói: “Đúng thế, nhưng anh nhớ lại thử xem, khi đó phản ứng của hắn ta thế nào?”
Chu Phi Bằng nhớ lại hình ảnh trong buổi thẩm vấn khi sáng.
Mẫn Thành Hàng đột nhiên nổi giận, bất chợt đứng bật dậy, hai tay đang bị còng lại đột nhiên giơ lên đập vào đầu. Tiếng “bụp, bụp” vang lên, anh ấy trợn mắt nhìn Triệu Hướng Vãn: “Im miệng ngay! Cô im miệng cho tôi!”
Triệu Hướng Vãn đứng dậy, đi tới trước tấm bảng đen, viết lên bảng một chữ: “Tình”.
“Một chữ tình, đã lay động lòng trắc ẩn của Mẫn Thành Hàng. Từ buổi thẩm vấn buổi sáng có thể thấy, tình cảm của Mẫn Thành Hàng và vợ vô cùng tốt, anh ta cũng rất yêu thương con gái mình. Tình cảm tạo dựng trong hoàn cảnh khó khăn như thế, mức độ phụ thuộc của họ vượt hơn cả tình cảm vợ chồng. Mẫn Thành Hàng và Mân Gia Hoè đều là cô nhi, vậy nên mức độ khao khát tình cảm gia đình sẽ vượt hơn những người bình thường.”
“Bình thường mà nói, nếu như Mẫn Gia Hoè thật sự tìm được người nhà, thế thì khi nhắc tới người thân bên nhà vợ, hẳn là hắn ta sẽ cảm thấy hưng phấn, mừng rỡ, chứ không phải bình tĩnh như thế.”
“Nếu như Mẫn Gia Hoè thật sự về nhà mẹ ở huyện La, vậy chắc hẳn sẽ nhanh chóng liên lạc với chồng mình, mỗi ngày đều sẽ gọi điện đến. Nhưng mọi người nhìn xem, cho đến bây giờ, Mẫn Thành Hàng chỉ nhận được hai cuộc điện thoại, hơn nữa thời gian nói chuyện đều rất ngắn gọn, điều này bình thường sao?”