Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 835: Chắc Chắn Phải Cảnh Giác Thật Cao Độ
Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:13:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cao Quảng Cường nghe đến đây, không nhịn được gật đầu một cái: “Đúng thật là như vậy. Chúng ta phá án chỉ nhìn chứng cứ, nhưng cũng không thể thoát khỏi những điều hợp lẽ thường. Nếu như chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, nhưng lại không phù hợp với thực tế, vậy thì chắc chắn bên trong có vấn đề.”
Trải qua một ngày đi điều tra, phân tích, Triệu Hướng Vãn có được suy nghĩ đại khái, ở đây là tổ trọng án số một, là các chiến hữu cùng sóng vai tác chiến với nhau, thế nên cũng can đảm bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Tôi có một suy nghĩ thế này, không biết có chính xác hay không, nhưng có thể nói ra để thảo luận cùng mọi người một chút.”
“Có thể khiến cho một người xem trọng gia đình như Mẫn Thành Hàng thực hiện hành vi phạm tội như việc ra ngoài c.h.é.m c.h.ế.t mấy đứa trẻ, say rượu, kích động, bị lãnh đạo trách mắng… Nhưng lý do này cũng không được thành lập, thế thì chỉ có một lý do để khiến Mẫn Thành Hàng bí quá hoá liều như thế, vậy thì đó chính là bởi vì tính mạng của vợ con hắn ấy đang bị đe doạ.”
“Cái gì?” Chu Phi Bằng trợn tròn mắt đứng bật dậy: “Có người bắt cóc, uy hiếp, ép buộc Mẫn Thành Hàng đi c.h.é.m người?”
Một khi nghĩ đến khả năng này, tất cả mọi người đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Hao tâm tổn trí bắt cóc vợ của Mẫn Thành Hàng, chỉ vì muốn hắn ta ra ngoài c.h.é.m c.h.ế.t người khác?
Lưu Lương Câu là người đầu tiên phản đối ý kiến này: “Trong mấy vụ bắt cóc thường đều là vì tiền, Mẫn Thành Hàng cũng chỉ là một nhân viên ngân hàng bình thường, gánh nặng gia đình lại lớn, điều kiệu cũng chẳng tốt gì cho cam, bắt cóc vợ hắn ta để làm gì?”
Chu Như Lan nghĩ đến một khả năng khác: “Chẳng lẽ bởi vì Mẫn Thành Hàng là nhân viên ngân hàng, thế nên muốn hắn ta hỗ trợ, trong ứng ngoài hợp, vào ngân hàng cướp bóc? Thế nhưng… Bây giờ hắn ta bị chúng ta bắt vào trại tạm giam rồi.”
Chúc Khang và Ngải Huy đưa mắt nhìn nhau một cái, đồng thời lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào, Hướng Vãn, suy nghĩ này của cô quá mức táo bạo rồi, cứ cho là như thế đi, hành vi phạm tội của Mẫn Thành Hàng cũng hợp tình hợp lý, nhưng tại sao lại muốn ép hắn ta phạm tội chứ? Suy nghĩ này hoàn toàn vô lý!”
Triệu hướng Vãn lại biết thêm bốn chữ lên tấm bảng đen: Trộm long tráo phượng.
“Không phải sáng hôm nay mọi người đều có một suy đoán, cảm thấy Mẫn Thành Hàng có thể là hung thủ trong vụ án 11-6 vào hai năm trước sao?”
Chu Phi Bằng gật đầu: “Đúng thế, cho dù là từ hung khí tới thủ pháp ra tay, Mẫn Thành Hàng đều có liên hệ sâu sắc đến vụ án 11-6 đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-835-chac-chan-phai-canh-giac-that-cao-do.html.]
Ngải Huy giơ tay nêu ý kiến của mình: “Đúng rồi, hôm nay chúng tôi đã đến khu chợ ở gần trạm xe lửa, đưa người bán dụng cụ và d.a.o tên A Cường về đây rồi. A Cường bảo mình nhớ Mẫn Thành Hàng, bởi vì hắn ta thường xuyên tới chỗ này mua đồ, thế nên hai người họ quen biết nhau. A Cường nói Mẫn Thành Hàng chính là một người nghèo nhưng nghiện, rất thích đến xem các loại d.a.o và dụng cụ, rất thích mấy con d.a.o phay thế này, vào tháng bảy năm nay và cả năm ngoái đều đến mua cùng một loại dao. Chúng tôi có hỏi tại sao ông ta lại nhớ rõ ràng như thế, ông ta bảo rằng đến cửa tiệm của ông ta xem d.a.o mấy lần, nhưng chỉ bỏ tiền ra mua đúng hai lần, chuyện này khiến ông ta ấn tượng sâu sắc, muốn quên cũng chẳng quên nổi. Ông ta còn lấy biên lai ra cho chúng tôi xem, đúng là hắn ta có đến mua d.a.o vào tháng bảy năm nay, hơn nữa cũng mua một con y hệt như thế vào tháng bảy năm 1993, nhưng lại không có bằng chứng, chỉ có lời khai thôi.”
Sau khi báo cáo xong tình hình điều tra A Cường vào ngày hôm nay, lại quay sang nói với Cao Quảng Cường: “Lão Cao, sở cảnh sát thành phố chúng ta vẫn nên tăng cường cơ thế báo cáo của quần chúng thôi. Nếu không phải Mẫn Thành Hàng nói, chúng ta hoàn toàn không biết trên lầu hai ở khu chợ gần trạm xe lửa lại có nhiều cửa hàng bán d.a.o như thế. Với một thanh d.a.o phay giống như thế, chỉ được bán với giá ba mươi lăm tệ, không những thế ở nơi đó còn có bán các loại vật phẩm chuyên dụng của cảnh sát, d.a.o găm quân dụng, cái gì cũng có thể mua được! Lần này chúng ta nên chỉnh đốn toàn diện, chắc hẳn không bao lâu sau nó sẽ lại hồi sinh trên thị trường, chúng ta phải nghe tiếng nói của quần chúng nhiều một chút, để có thể xử lý kịp thời.”
Cao Quảng Cường vui vẻ, yên tâm gật đầu một cái: “Được, tôi nhớ rồi, sau khi xong việc tôi sẽ đến báo cáo với đội trưởng Hứa một chút, bây giờ mấy loại d.a.o tràn lan như thế, đúng là quá nguy hiểm. Chắc chắn không để một sự việc như chuyện Mẫn Thành Hàng ra ngoài c.h.é.m c.h.ế.t người khác xảy ra một lần nào nữa. Lỡ như thật sự có phần tử tội phạm hoặc một nhân vật nguy hiểm nào đó muốn trả thù xã hội, quơ d.a.o c.h.é.m về phía mấy người đi đường vô tội, hoặc mấy đứa bé không có năng lực phản kháng, tạo thành những ảnh hưởng tồi tệ thì sao, chắc chắn phải cảnh giác thật cao độ.”
Triệu Hướng Vãn kéo chủ đề của mọi người quay trở lại: “Chứng cứ mà A Cường đưa ra có chắc là đúng không?”
Cô nhanh chóng viết tên của A Cường và Lưu Thương Quân lên bảng đen, sau đó lại biết tên của Khưu Tam Dũng: “Có khả năng nào cho thấy ba người này là đồng bọn cùng một giuộc hay không? Mục đích của bọn họ chính là phải tống Mẫn Thành Hàng vào tù, muốn cho anh ta nhận tội trong vụ cướp 11-6, từ đó cứu Khưu Tam Dũng ra ngoài?”
Đầu óc mọi người bắt đầu mơ màng.
“Cô có ý gì? Bọn họ vừa bắt cóc, vừa c.h.é.m người, sau đó lại hao tâm tổn trí gài tang vật chỉ vì muốn cứu Khưu Tam Dũng ra khỏi ngục giam?”
“Tại sao lại phải mất công như thế? Cứ khiến Mẫn Thành Hàng cảm thấy cắn rứt lương tâm, đến cục cảnh sát thành phố tự thú không phải là được rồi sao?”
“Đúng thế, cần gì phải tiêu tốn chỉ số thông minh như thế? Tự thú là đơn giản nhất rồi.”
Triệu Hướng Vãn hỏi lại: “Nếu như Mẫn Thành Hàng đột nhiên chạy tới cục cảnh sát thành phố tự thú, nói rằng bản thân chính là người đã chạy đến thành phố Châu g.i.ế.c người vào hai năm trước, các người sẽ tin hắn ta sao?”
Chu Phi Bằng nói: “Sao lại không tin? Hắn ta chỉ cần khai ra chi tiết sự việc, sau đó để người bị hại ra mặt xác nhận một chút, tại sao chúng ta lại không tin?”
Triệu Hướng Vãn: “Được rồi, thế cứ cho là hắn ta thừa nhận việc g.i.ế.c người, trình ra chứng cứ, nói rõ chi tiết, cảnh sát nhanh chóng bắt hắn ta, sau đó thì sao?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy ngơ ngác: “Sau đó? Sau đó gì chứ, sau đó chúng ta sẽ tiến hành thẩm vấn và xử lý hắn ta, sau khi định tội thì thả Khưu Tam Dũng ra.”
Triệu Hướng Vãn thở dài một tiếng: “Thế còn vợ Mẫn Thành Hàng thì sao đây? Hắn ta tự thú đơn giản, tên bắt cóc nhanh chóng đạt được mục đích, có phải sẽ thủ tiêu con tin không?”
Nói tới đây, Triệu Hướng Vãn đột nhiên nghĩ thông suốt hết tất cả những điểm mấu chốt.