Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Để tránh đánh rắn động cỏ, cháu đề nghị chỉ mình cháu và đàn anh Chu tìm kiếm riêng. Lão Cao cứ xem như cho cháu nghỉ phép, về quê thăm nhà."
Nói đến đây, Triệu Hướng Vãn quay sang nhìn Chu Phi Bằng, bỗng nhớ ra rằng ngày sinh của Hà Minh Ngọc chỉ còn một tuần nữa, lúc này để Chu Phi Bằng đi công tác có vẻ không hợp lý: "Thôi, để tôi đi một mình vậy. Chị Minh Ngọc sắp sinh rồi, anh Chu cứ ở lại trong thành phố."
Cao Quảng Cường làm sao có thể yên tâm để cô đi một mình đối đầu với bọn bắt cóc, nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy để Chúc Khang đi cùng cháu. Cậu ấy là đàn ông, tỉ mỉ, thân thủ nhanh nhẹn, ra ngoài cũng có người hỗ trợ."
Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Được."
---
Quay lại huyện La, nghe được khẩu âm quen thuộc của người dân huyện La, Triệu Hướng Vãn cảm thấy rất thân thuộc.
Quý Chiêu muốn đi cùng nhưng bị Triệu Hướng Vãn từ chối, lý do là vì anh quá nổi bật, dễ bị chú ý.
Quý Chiêu có hơi tức giận nhưng lại không thể làm gì khác.
Triệu Hướng Vãn đang làm việc chính, cô phải giải cứu hai mẹ con Mẫn Gia Hòe, có lẽ anh thật sự không giúp được gì. Nếu vì anh mà làm hỏng việc của Triệu Hướng Vãn, dẫn đến thất bại, thì lại càng không hay.
Cuối tháng 9, thời tiết dần trở nên mát mẻ, Triệu Hướng Vãn mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh lá đậm, quần dài trắng, giày thể thao trắng, đeo một chiếc túi nhỏ màu trắng tinh tế, cùng Chúc Khang bước ra từ bến xe khách đường dài.
Chúc Khang không cao, da ngăm, người gầy, mặc áo sơ mi hoa, quần bò, đeo kính râm, kẹp một chiếc túi xách đen dưới nách, với vẻ mặt kiêu ngạo của một người chưa từng thấy nhiều trên đời, trông giống như một tên nông dân quê mùa về quê sau khi đi làm ăn xa kiếm được chút tiền.
Anh ấy đẩy kính râm từ mắt lên đỉnh đầu, làm phần mái tóc trước trán dựng ngược lên, trông có chút buồn cười.
Triệu Hướng Vãn nói: "Dáng vẻ này của anh trông giống người trong làng tôi vừa về quê sau khi làm công."
Chúc Khang cười toe toét, khuôn mặt đen gầy đầy tự hào: "Tôi kiếm tiền về quê, còn dẫn theo một cô bạn gái xinh đẹp, sướng lắm chứ." Lần này đi công tác, là để thực hiện nhiệm vụ bí mật, Chúc Khang và Triệu Hướng Vãn đóng giả làm một đôi tình nhân để tiện hành động.
Triệu Hướng Vãn lườm anh ấy một cái, trong ánh mắt có ý cảnh cáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-838-dung-nhin-toi-the-toi-so-roi.html.]
Chúc Khang nhún vai: "Đừng nhìn tôi thế, tôi sợ rồi."
Hai người vừa nói vừa cười, nhưng tinh thần đều tập trung cao độ, quan sát xung quanh.
Huyện La là một thị trấn nhỏ, do số lượng chuyến tàu dừng lại ở nhà ga có hạn và vé tàu khó mua, nên hầu hết mọi người ở đây khi đi xa đều chọn bến xe khách. Trong đám đông tấp nập, một số người dân lao động từ xa về mang theo những chiếc túi hành lý to đùng, không tránh khỏi đụng vào người khác, liên tục xin lỗi.
Chúc Khang nhìn thấy cảnh này, thái dương bắt đầu nhói đau, trong đầu đột nhiên lóe lên một số ký ức thoáng qua, không tự chủ được đứng lại, có chút thất thần.
Triệu Hướng Vãn nghi hoặc nhìn anh.
[Quen quá.]
[Hình như... hồi nhỏ cũng có một người đàn ông, gánh những chiếc túi hành lý nặng như núi, đi trong đám đông, sau khi đụng trúng người khác liên tục xin lỗi. Là ai nhỉ?]
Một số hình ảnh quen thuộc có thể kích hoạt ký ức, điều này rất bình thường. Nhưng biểu cảm của Chúc Khang quá nghiêm trọng, trông có vẻ đau đớn, Triệu Hướng Vãn nhắc nhở: "Sao anh lại không đi nữa?"
"Đi đi đi." Chúc Khang đưa tay lên gõ đầu mình, ngại ngùng giải thích: "Lúc sáu tuổi tôi bị đập đầu, ký ức trước đó đều biến mất, sau đó còn để lại di chứng là thi thoảng bị đau đầu."
Triệu Hướng Vãn thuận miệng hỏi: "Nghịch ngợm rồi ngã à?"
Cơn đau đầu ngày càng tăng, Chúc Khang cau mày chịu đựng: "Không biết, cha mẹ tôi không nói. Họ còn đùa rằng may mà tôi chỉ quên ký ức trước sáu tuổi, không ảnh hưởng đến việc học. Chỉ là thỉnh thoảng bị đau đầu, nhưng nhiều năm trôi qua, tôi cũng quen rồi."
Nghe thấy Chúc Khang nói đau đầu, Triệu Hướng Vãn làm cộng sự với anh ấy mấy năm, cô quan tâm nhìn anh ấy: “Sao trước đây tôi không nghe thấy anh nói đến tật xấu này thế?”
Chúc Khang cười cười: “Đến thành phố Tinh học, sau đó đi làm cũng rất ít khi tái phát. Tôi còn tưởng là do lớn lên, sức khỏe ngày càng tốt hơn. Không ngờ hôm nay vừa đến huyện La, lại có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như đã kích hoạt cái gì đó. Nhìn cái gì cũng thấy đã từng gặp qua. Cái đầu lại bắt đầu đau rồi, lạ thật."
Triệu Hướng Vãn nói: "Có phải trước sáu tuổi anh đã từng sống ở đây?"
Chúc Khang lắc đầu: "Chắc là không. Cha mẹ tôi đều là người nông thôn, sống ở ngoại ô thành phố Châu từ nhỏ. Sau này có làm ăn buôn bán, nhưng chưa từng nghe nói họ đã từng đến huyện La."
Triệu Hướng Vãn suy nghĩ một chút: "Huyện La chỉ là một huyện nhỏ bình thường thôi. Ở tỉnh Tương của chúng ta có nhiều huyện nhỏ tương tự thế này. Chỗ nào cũng na ná nhau. Có lẽ ký ức tuổi thơ của anh bị lẫn lộn rồi, cũng có thể nhầm lẫn nữa."