Chúc Khang cười, cảm giác đau lập tức tan biến: "Ừ, có thể là nhầm lẫn."
Nói xong, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Đến quảng trường trước bến xe, đi qua một dãy cửa hàng mặt tiền, nhìn thấy một tiệm tạp hóa ở góc phố, tên tiệm "Hồng Ngọc" nổi bật trên biển hiệu. Hai người nhìn nhau một cái rồi đi đến cửa tiệm.
Tiệm tạp hóa này làm ăn rất tốt, người ra vào tấp nập. Có người mua mì gói, có người mua đồ dùng vệ sinh, có người mua quà biếu. Ai vào tiệm cũng không về tay không.
Trên quầy thuốc lá, rượu có một chiếc điện thoại tính phí, thỉnh thoảng có người bước đến nói: "Chủ tiệm, cho tôi gọi điện thoại." Bà chủ ngồi sau quầy thu ngân, tùy ý đáp lại một cậu: "Gọi đi, điện thoại đường dài một phút một đồng."
Giá tính một đồng một phút khá cao nhưng cũng không cản được sự nhiệt tình gọi điện của mọi người.
Triệu Hướng Vãn đứng ở cửa tiệm, mới mười phút đã thấy có ba người đến bấm số gọi điện thoại. Đa số các cuộc trò chuyện đều rất ngắn, người gọi nhìn chằm chằm vào đồng hồ hiển thị thời gian, cố gắng cúp máy đúng giờ.
Chờ đến khi vãn người một chút, Triệu Hướng Vãn bước tới, nhấc điện thoại lên gọi đến văn phòng đội trọng án.
"Lão Cao."
"Vâng, chúng tôi đã đến rồi."
"Bây giờ vẫn ổn."
"Bên mọi người sao rồi?"
Cao Quảng Cường nói vài câu đơn giản. Sau khi nhận được tin nhắn của vợ, Mẫn Thành Hàng có phản ứng rất kỳ lạ, hắn ta không nói một lời, chỉ im lặng. Dù Chu Phi Bằng đã đưa ra lời khai của A Cường và Lưu Thương Quân thì hắn ta cũng chỉ gật đầu, không phủ nhận cũng không khẳng định, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Triệu Hướng Vãn biết Mẫn Thành Hàng đang đợi vợ đến gặp mình ở sở cảnh sát. Chỉ khi gặp được vợ thì Mẫn Thành Hàng mới thừa nhận mình là hung thủ thực sự của vụ cướp ngày 6 tháng 11.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hướng Vãn trả tiền điện thoại cho bà chủ, rồi mua thêm một hộp kẹo sữa và hai hộp mứt trái cây, nhân tiện bắt đầu trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-839-dan-ong-ma-khong-co-tien-thu-hoi-co-dua-con-gai-nao-theo-khong.html.]
Bà chủ là một người phụ nữ mập mạp, thấy Triệu Hướng Vãn tiêu tiền sộp, lại nghe được giọng bản địa, bà ấy rất niềm nở: "Cô em là người huyện La chúng ta à? Ra ngoài làm ăn rồi hả? Trông cũng kiếm được khá lắm nhỉ."
Triệu Hướng Vãn nói nhỏ: "Vâng, em đi làm ăn ở thành phố tỉnh được một năm rồi, buôn bán nhỏ thôi. Cũng tạm ổn."
Bà chủ thò đầu ra nhìn Chúc Khang đang đứng ngoài cửa tiệm không vào: "Đấy là người yêu em à? Trông chẳng ga lăng gì cả. Sao không để cậu ta vào tiêu tiền? Cô em ơi cô em à, sao lại cứ để mình em chi tiền?"
Triệu Hướng Vãn hạ giọng: "Tiền đều để ở chỗ em cả. Anh ấy nhìn có vẻ hào nhoáng thôi, chứ ví thì rỗng tuếch."
Bà chủ bị Triệu Hướng Vãn chọc cười, cười đến ngả nghiêng, vừa cười vừa vỗ bàn: "Cô em, em giỏi quá! Quả không hổ là người huyện La chúng ta, đầu óc nhanh nhạy ghê."
Triệu Hướng Vãn thở dài.
Bà chủ tò mò hỏi: "Đang yên đang lành sao tự dưng cô em thở dài làm gì thế?"
Triệu Hướng Vãn nói: "Lần này em về là để tìm chị gái, không biết chị ấy chạy đi đâu mất rồi."
Bà chủ lập tức bắt đầu thăm dò: "Chị gái em à? Cô ấy làm sao thế? Có phải chồng gặp vấn đề gì không?"
Phụ nữ mà, ai chẳng thích nhiều chuyện. Triệu Hướng Vãn vừa nói chị gái bỏ đi, thế nào cũng có liên quan đến mâu thuẫn gia đình, nghe là thấy đầy chuyện để kể, bà chủ cực kỳ quan tâm.
Triệu Hướng Vãn bắt đầu bịa chuyện.
"Anh rể em ngoại tình, qua lại với một cô gái làm ở tiệm cắt tóc, tiêu hết tiền của gia đình cho cô ta. Chị gái em giận quá cãi nhau một trận lớn, rồi dẫn con bỏ đi. Gần đây có gọi về nhà một lần, nói đang ở huyện La, nhưng chị ấy nhất quyết không chịu nói đang ở đâu, làm em và mẹ lo muốn chết."
Trong câu chuyện này, trải nghiệm của Hà Mỹ Ngọc vừa vặn được mang ra sử dụng.
Bà chủ nghe đến đây, vỗ đùi một cái, tỏ vẻ đồng cảm: "Chị nói thật cho em nghe, đàn ông đều như vậy cả thôi! Chị gái em còn trẻ quá! Sao lại phải tự bỏ nhà đi? Phải ở nhà giữ chồng chứ, tiền phải nắm trong tay. Đàn ông mà không có tiền, thử hỏi có đứa con gái nào theo không? Hứ!"
Triệu Hướng Vãn cảm thấy bà chủ có nhiều kinh nghiệm sống, gật đầu tán đồng: "Chị nói đúng quá. Nếu chị gái em thông minh tháo vát như chị thì anh rể em chẳng dám ra ngoài tìm gái đâu."
Bà chủ ngoài bốn mươi tuổi, con trai đã hai mươi, được Triệu Hướng Vãn gọi một tiếng "chị" làm bà ấy thích vô cùng, càng nhìn cô càng quý, sáp lại gần hỏi: "Em gái, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có muốn về làm dâu nhà chị không? Chị nói thật, đừng nhìn cái tiệm nhỏ này mà khinh, thực ra hàng năm nhà chị kiếm cũng không ít đâu. Con trai chị năm nay hai mươi, đang học đại học ở tỉnh thành, là một cậu trai đẹp lắm đấy."