Triệu Hướng Vãn cười cười, hất cằm về phía Chúc Khang ngoài cửa: "Không phải em có người yêu rồi sao?”
Bà chủ hừ một tiếng: "Không ổn thì đổi. Chị không ngại đâu. Con trai chị cao hơn cậu trai kia nhiều, lại là sinh viên đại học nữa. Nói thêm cho em nghe, nhà chị còn có tiền."
Triệu Hướng Vãn giả bộ suy nghĩ: "Vậy được, nếu em đá anh ấy thì sẽ đến tìm chị, nhờ chị giới thiệu nhé?"
Bà chủ nghe thế liền nở nụ cười tươi như hoa, dù Triệu Hướng Vãn nói đùa hay thật, chỉ cần câu đó đã đủ làm bà ấy vui sướng.
Người vui thì dễ mở lòng.
"Em gái, chị nói thật nhé, phải mau tìm chị gái về nhà đi, nhất định không được ly hôn. Dù gì cũng phải giằng co với cái gã đàn ông đó cho đến cùng. Chỉ cần nắm tiền trong tay, thì hắn muốn tìm đứa nào cũng được. Đợi đến lúc hắn bệnh tật về nhà, đừng có trả tiền chữa trị, cứ để hắn nằm một chỗ mà thối rữa. Cho dù không bệnh, đợi hắn già yếu, rồi tha hồ mà hành hạ. Hắn đã hành hạ em thế nào thì em cứ trả lại đúng như vậy."
Bà chủ chỉ tay vào người đàn ông thấp béo đang khuân thùng hàng ở phía sau cửa tiệm, vẻ mặt đầy khinh miệt.
"Thấy không? Đó là chồng chị đấy, kiếm được chút tiền là bắt đầu huênh hoang, còn ra ngoài tìm gái nữa. Chị phải gọi anh em nhà ngoại đến đánh cho một trận, nắm hết tiền trong tay, từ đó ông ta mới chịu ngoan ngoãn như vậy. Em gái, để chị nói cho em biết, phụ nữ mà không cứng rắn thì không giữ được vị trí đâu. Muốn giữ nhà thì đừng có mà khóc lóc rồi bỏ nhà đi. Em nghĩ đàn ông sẽ thương xót hay hối hận à? Xì! Đàn ông chẳng có lương tâm đâu, chỉ có cái tâm tà mà thôi."
Triệu Hướng Vãn liên tục gật đầu: "Chị nói đúng lắm. Nếu lần này em tìm được chị gái, em nhất định đưa chị ấy đến đây để chị dạy dỗ cho."
Nói đến đây, mồi câu của Triệu Hướng Vãn đã đủ, bà chủ quả nhiên mắc bẫy: "Chị gái em tên gì? Trông như thế nào? Chị ngồi tiệm cả ngày, có khi đã gặp qua rồi."
Triệu Hướng Vãn ngập ngừng một chút: "À, chị à, chị gái em và anh rể đều là người trọng sĩ diện, lần này em cũng lén đi tìm, không dám làm ồn để mọi người biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-840-dan-ong-chang-co-luong-tam-dau-chi-co-cai-tam-ta-ma-thoi.html.]
Bà chủ trừng mắt nhìn cô: "Cái đó cần gì em nói chứ? Chị gái em chắc chắn không muốn ly hôn, nên mới bỏ nhà ra đi. Nếu làm rùm beng ai cũng biết, cô ấy mất mặt quá thì có khi ly hôn thật đấy. Đưa chị xem ảnh đi, biết đâu chị đã gặp rồi, yên tâm, chị không nói với ai đâu."
Nhận được sự đảm bảo của bà chủ, Triệu Hướng Vãn mới lấy ảnh của Mẫn Gia Hòe và Mẫn Song Song ra.
Dáng người Mẫn Gia Hòe nhỏ nhắn, gương mặt có vẻ bệnh tật nhưng đường nét thanh tú, dịu dàng động lòng người, nhìn là biết người hiền lành. Mẫn Song Song thừa hưởng hết nét đẹp của cha mẹ, nét mặt như vẽ, xinh đẹp như tranh Tết.
Bà chủ vừa nhìn thấy ảnh, "À" lên một tiếng, "Trời ơi, người này chị hình như đã gặp rồi. Nhưng cô ấy không chỉ có một mình với đứa bé, còn có hai người đàn ông đi cùng nữa."
Triệu Hướng Vãn nghe vậy, vẻ mặt vẻ lo lắng: "Hả? Không thể nào! Không lẽ chị gái em bị bắt cóc rồi à? Trời ơi, trời ơi, lo quá, biết làm sao bây giờ?"
Cô cuống quýt xoay vòng trước quầy, mắt đỏ hoe, hoàn toàn giống hình ảnh một cô em gái lo lắng cho chị gái mình, khiến bà chủ cũng mủi lòng, an ủi: "Em đừng hoảng, để chị nhớ kỹ lại xem nào."
Bà chủ Kiều Hồng Ngọc là người rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt. Bà ấy có thể vay tiền mua được mặt bằng gần bến xe vào những năm 80, lặng lẽ phát tài, thì không thể thiếu một trong những thứ như mắt nhìn, gan dạ, quyết đoán. Khi muốn giúp một ai đó, trí óc của bà ấy hoạt động hết công suất, cuối cùng bà ấy cũng nhớ ra một số chi tiết.
"Đứa bé xinh xắn lắm, chị còn nhớ. Lúc đó chị còn nghĩ, đứa trẻ nào mà đẹp thế, còn hơn cả những ngôi sao nhỏ trên lịch treo tường. Lúc ấy đứa bé được bế trên tay một người đàn ông, còn chị gái em đi theo một người đàn ông khác, cúi đầu, trông rất hiền lành thành thật."
"Sau đó, chị gái em và một người đàn ông đến đây gọi điện thoại một lần. Khi đó, cô ấy khóc nức nở, làm chị thấy lạ nên nhìn kỹ một chút."
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn có chút hối hận vì đã không đưa Quý Chiêu đến, nếu anh ở đây, có thể đã vẽ được chân dung tìm người.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: "Chị còn nhớ rõ mặt hai người đàn ông đó không?"
Kiều Hồng Ngọc giơ tay làm động tác minh họa: "Người đàn ông đi cùng chị gái em lúc gọi điện trông rất dữ, vóc dáng không cao, gầy gò, hơi giống người yêu của em. Còn người bế đứa trẻ, mặt dài, cao lớn, khỏe mạnh, đi đứng đầy khí thế."
Triệu Hướng Vãn không có khả năng vẽ như Quý Chiêu, chỉ có thể tưởng tượng trong đầu khung cảnh đó, rồi hỏi tiếp: "Chị có biết họ đi đâu không? Hoặc có biết họ đang ở đâu không?"