Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 841: Một Nơi Ngư Long Hỗn Tạp, Ồn Ào Náo Nhiệt

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:14:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Hồng Ngọc cũng rất tinh ý: "Lúc chị gái em đến đây gọi điện, chị thấy cô ấy đi dép lê, tay cũng không mang theo gì cả, chắc là ở gần đây thôi. Khi đó họ đi theo con đường này về phía trước, chị nhớ là phía trước có một khu nhà cũ, không biết có phải họ ở đó không, em thử đến đó hỏi xem."

Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn biết bà chủ đã cung cấp đủ thông tin, liền cúi đầu cảm ơn: "Chị à, cảm ơn chị, thật sự rất cảm ơn chị! Em sẽ đi hỏi thăm ngay. Nếu tìm được chị gái, em sẽ dẫn chị ấy đến đây để chị dạy dỗ một bài học."

Kiều Hồng Ngọc gật đầu lia lịa: "Được, được, được! Em cứ yên tâm, chị đây kín miệng lắm, đảm bảo không nói với ai đâu."

Triệu Hướng Vãn quay đầu gọi lớn: "Này, vào xách đồ đi."

Chúc Khang nhận được tín hiệu, lập tức bước vào tiệm, xách túi sữa và hộp đường. Kiều Hồng Ngọc ghét bỏ liếc Chúc Khang một cái, rồi làm hiệu với Triệu Hướng Vãn: "Nhớ bỏ nó rồi đến tìm chị nhé."

Chúc Khang hơi ngơ ngác, nhìn Triệu Hướng Vãn hỏi: "Bỏ anh là bỏ gì?"

Triệu Hướng Vãn nhịn cười, lườm anh ấy một cái: "Lo xách đồ của anh đi." Sau đó cô quay lại nháy mắt với Kiều Hồng Ngọc.

Kiều Hồng Ngọc càng nhìn Triệu Hướng Vãn càng thích, nghĩ rằng cô gái này rất giống mình ngày xưa. Nếu để cô tiếp quản cửa hàng này, chắc chắn sẽ làm cho nó phát triển hơn nữa. Bà ấy vui vẻ tiễn hai người ra khỏi tiệm, dù đã đi xa cả chục mét rồi, bà ấy vẫn còn vẫy tay: "Nhớ quay lại tìm chị nhé."

Chúc Khang khẽ hỏi: "Hướng Vãn, sao em lại làm cho bà chủ nhiệt tình với em như vậy?" Anh ấy nhấc túi lên nhìn: "Có mua nhiều đồ lắm đâu, đến mức ấy à?"

Triệu Hướng Vãn cuối cùng cũng bật cười.

Hiếm khi thấy Triệu Hướng Vãn cười tươi như vậy, Chúc Khang không hiểu sao lại thấy xúc động, trong lòng anh ấy nghĩ: Nếu có thể làm Hướng Vãn cười vui như vậy, thì dù làm hề một lần cũng xứng đáng.

Nhưng cuối cùng vẫn bị nụ cười của Triệu Hướng Vãn làm cho hồ đồ, Chúc Khang vừa thở dài vừa nói: "Phụ nữ các cô à, haizz! Không hiểu."

Triệu Hướng Vãn thu lại nụ cười, bắt đầu quan sát xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-841-mot-noi-ngu-long-hon-tap-on-ao-nao-nhiet.html.]

Sau khi rời khỏi bến xe khách đường dài, trước mắt là một con đường lớn thẳng tắp, hai bên đường trồng chủ yếu là cây phong và cây dương, con đường này có tên là đường Phong Dương. Hai bên đường là vô số cửa hàng san sát nhau, chủ yếu là quán ăn nhỏ, cửa hàng túi xách, tiệm tạp hóa nhỏ, ngoài ra còn có một số nhà nghỉ bình dân, tiện lợi cho khách đi xa.

Dọc theo con đường Phong Dương đi tiếp, cảnh vật trước mắt có chút mờ mịt. Ở đây người qua lại tấp nập, xe tới xe đi, có công nhân làm việc chân tay, có người kinh doanh nhỏ, có người con đi xa trở về, có cư dân của huyện ra ngoài. Mặt đường bê tông bị xe tải lớn nghiền nát, gồ ghề đầy ổ gà, khói bụi bay mù mịt khắp nơi.

Tổng thể mà nói, đây là một nơi ngư long hỗn tạp, ồn ào náo nhiệt.

Ẩn trốn ở đây giống như một giọt nước rơi vào một ly trà đặc màu đỏ sẫm, hoàn toàn không thể nhận ra.

Chẳng trách "bọn họ" lại chọn nơi này làm nơi giấu con tin.

Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang trông phong trần mệt mỏi, một tay xách túi hành lý, một tay cầm túi nilon, nhìn không khác gì những người khách đường xa. Mặc dù Triệu Hướng Vãn cao ráo xinh đẹp, Chúc Khang ăn mặc như một tên nhà giàu mới nổi, nhưng cả hai đều là con nhà nông thôn, dù có học đại học ở tỉnh hay làm cảnh sát hình sự, nhưng trong cử chỉ vẫn toát lên sự chất phác, đi trên đường không gây ra chút phản cảm nào.

Hai người diễn xuất tự nhiên, đi trong huyện không thu hút ánh mắt lạ thường.

Triệu Hướng Vãn học cấp ba ở huyện La, rất quen thuộc với nơi này, dẫn theo Chúc Khang tiếp tục đi thẳng, đến một ngã tư rẽ phải, tiến vào một khu dân cư cũ.

Nơi này có tên là Tam Thôn Loan, là nơi hợp nhất của ba ngôi làng sống bằng nghề trồng rau sau khi di dời, tất cả đều là những ngôi nhà tự xây hai tầng của nông dân, một phần ở và một phần cho thuê. Vì giá thuê rẻ, lại thuận tiện đi lại, nên nhiều người làm ăn nhỏ hoặc công nhân ở huyện La sẽ chọn sống ở đây.

Đúng lúc giữa trưa, trong Tam Thôn Loan tràn ngập mùi khói bếp, hương vị thức ăn.

Triệu Hướng Vãn đi đến trước một ngôi nhà hai tầng, cửa chính mở rộng, bên trong là một gia đình đang chuẩn bị ăn cơm. Thấy Triệu Hướng Vãn là người lạ, một người đàn ông bước ra, nhíu mày ngăn lại: "Hai người tìm ai?"

[Trông không giống người ở trong thôn chúng ta, muốn làm gì đây?]

Triệu Hướng Vãn dùng giọng địa phương nói: "Cháu với bạn trai định thuê một phòng ở đây, không biết chú có biết nhà nào còn phòng cho thuê không?"

Người đàn ông nghe nói là đến tìm phòng, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ, quan sát hai người bọn họ từ trên xuống dưới: "Có thì có, chỉ là không biết hai đứa định ở bao lâu."

Loading...