Chúc Khang nói một câu nịnh nọt: "Hướng Vãn, tôi thấy cô còn giỏi hơn cả mấy bác sĩ tâm lý nữa."
Triệu Hướng Vãn khoát tay: "Thôi, chúng ta là đồng đội mà, mấy lời khen này bỏ qua đi. Vẫn còn nhiệm vụ đó, chúng ta cùng nhau xuống điều tra nhé."
Chúc Khang đứng dậy: "Được."
Triệu Hướng Vãn thò tay vào túi, lấy một nắm kẹo sữa, rồi cầm hai lon nước đường bước xuống tầng.
Ngôi nhà này trước đây thuộc về những người nông dân sống bằng nghề trồng rau, khi huyện La xây dựng bến xe, đã trưng dụng ruộng rau của họ, đổi lại cho họ khu đất này để xây nhà hai tầng, sống nhờ việc cho thuê phòng, buôn bán nhỏ kiếm sống. Thấy Triệu Hướng Vãn bước xuống, nữ chủ nhà bế đứa con hai tuổi, mời họ ngồi xuống.
Triệu Hướng Vãn đưa lon nước đường cho nữ chủ nhà, lấy vài viên kẹo sữa chia cho mấy đứa trẻ, nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa mọi người. Chúc Khang đứng một bên chơi đùa với hai đứa trẻ lớn, trên sân đất lộn nhào một cái, làm bọn trẻ cười nắc nẻ.
Nữ chủ nhà nhìn Triệu Hướng Vãn với vẻ ghen tị: "Bạn trai cô đối xử với cô tốt thật đấy."
Triệu Hướng Vãn không hiểu hỏi lại: "Anh ấy đối xử với em tốt chỗ nào chứ? Suốt ngày như một tên ngốc ấy."
Nữ chủ nhà lắc đầu: "Em còn trẻ nên chưa hiểu, đàn ông phải như vậy mới tốt, đẹp quá thì không yên tâm, thông minh quá lại càng không yên tâm."
Triệu Hướng Vãn dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, tay phải đặt lên tay trái, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, tư thế trông có chút khiêu khích. Cô cười nhạt, vẻ không coi trọng: "Xì, đàn ông mà…"
Nữ chủ nhà nhìn dáng vẻ này của Triệu Hướng Vãn thì nhíu mày theo phản xạ, hơi lùi lại.
[Cô gái này, chắc không phải là làm gái ngoài đường chứ? Trông không giống người đàng hoàng.]
[Thôi kệ đi, là khách thuê nhà mà, miễn trả tiền là được.]
Triệu Hướng Vãn cười với cô ấy: "Không giấu gì chị, em là người huyện La, đi làm vài năm rồi, kiếm được chút tiền, giờ định về quê tìm vài cô gái nuôi ở bên cạnh."
Nữ chủ nhà ôm chặt con gái vào lòng, giọng trở nên lạnh lùng: "Ý cô là gì?"
Triệu Hướng Vãn thở dài: "Haizz, phụ nữ chúng ta tuổi trẻ cũng chỉ có vài năm thôi, giờ em còn tạm ổn, lừa được tên ngốc kia lấy ít tiền, nhưng con người ai rồi cũng sẽ già mà, nên em phải lo liệu trước cho mình. Em đến tìm chị đây, chính là muốn mua vài cô gái xinh đẹp, mang lên thành phố nuôi. Nuôi đến 18 tuổi rồi đưa đi kiếm tiền."
Nữ chủ nhà nhìn lon nước, rồi lại nhìn Triệu Hướng Vãn, trong lòng có chút đấu tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-843-day-la-chuyen-pham-phap-do.html.]
[Cô ta muốn mua mấy cô gái à?]
[Đây là chuyện phạm pháp đó!]
[Nhưng cô ta có tiền, còn mình thì thiếu tiền, kiếm tiền của cô ta thì có gì sai đâu?]
Triệu Hướng Vãn tiếp tục ra giá: "Chỉ cần cô gái đủ đẹp, tiền không thành vấn đề. Chị có biết nhà nào có con gái xinh không? Bán cho em, em trả hai mươi nghìn tệ. Nếu chị giới thiệu thành công, em cho chị năm nghìn, sao hả?"
Nữ chủ nhà rõ ràng động lòng.
[Năm ngàn à? Trời ơi, vậy mà đáng giá thế sao?]
[Nhà họ Cung không phải vừa mới bắt cóc một đôi mẹ con à? Cô bé đó xinh đẹp như bông hoa, chắc chắn cô ta sẽ thích!]
Nhà họ Cung?
Đã tìm được Mẫn Gia Hòe và Mẫn Song Song rồi!
Bà chủ La Tiểu Cúc bị tiền bạc mê hoặc, nào còn để tâm gì đến chuyện buôn bán trẻ em là phạm pháp?
[Tôi chỉ giới thiệu thôi là đã kiếm được năm nghìn tệ, người không phải tôi bắt, cũng không phải tôi bán, liên quan gì đến tôi? Ở Tam Thôn Loan này có hơn trăm căn nhà, ai biết có bao nhiêu thứ bẩn thỉu, hôi hám ở đó. Tôi chỉ giới thiệu cho nhà Cung Trường Thủy thôi, có vấn đề gì đâu.]
Nghĩ đến đây, La Tiểu Cúc đổi tay ôm đứa bé, nói với Triệu Hướng Vãn: "Vậy tôi giới thiệu cho cô một người nhé?"
Triệu Hướng Vãn, sau khi nghe được tin tức, dựa người vào ghế tre, dáng vẻ lười nhác: "Nhất định phải xinh đẹp đấy nhé. Nếu không hợp mắt tôi, tôi chắc chắn sẽ không nhận đâu."
Ban đầu La Tiểu Cúc còn hơi do dự, không biết có nên kiếm khoản tiền bẩn này hay không, nhưng bây giờ nhìn vẻ kén chọn của Triệu Hướng Vãn, cô ta bỗng trở nên sốt ruột: "Nhất định là xinh đẹp rồi, tôi dẫn cô đi xem mà."
Triệu Hướng Vãn chậm rãi đứng dậy: "Vậy được, tôi đi xem một chút trước."
Nghĩ đến sắp kiếm được tiền, La Tiểu Cúc phấn khởi không thôi, nhanh chóng giao đứa bé cho cụ già, thay giày cao su: "Đi, tôi dẫn cô qua đó."
Triệu Hướng Vãn nhìn Chúc Khang đang hứng khởi chơi đùa cùng bọn trẻ, gọi một tiếng: "Anh ở đây chờ em nhé, em đi một lát rồi về ngay."
Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang dần trở nên thân quen với nhau.
Kỳ nghỉ đông năm 1991, khi vào đội trọng án thực tập và tham gia vào vụ án Ông Bình Phương bị sát hại, Chúc Khang vừa tốt nghiệp chuyên ngành điều tra hình sự ở Đại học Công an và được phân vào đội. Tính ra, Chúc Khang là khóa 1991, lớn hơn Triệu Hướng Vãn, khóa 1995, bốn khóa.