Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 844: Nếu Người Yêu Tôi Không Về Trong Nửa Tiếng Nữa, Tôi Sẽ Đốt Nhà Cô Đấy!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:14:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúc Khang là con nhà nông, dáng người gầy nhỏ, tính cách trầm lặng, không thích tranh giành nổi bật như Chu Phi Bằng, luôn âm thầm làm bản ghi chép và cẩn thận hoàn thành việc khám nghiệm hiện trường. Triệu Hướng Vãn luôn xem anh ấy là một cảnh sát hình sự tận tụy hỗ trợ phá án.

Có hai lần anh ấy thực sự đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Triệu Hướng Vãn.

Một lần là khi gặp Phiền Hoằng Vĩ ở quán lẩu. Khi một nhóm thanh niên trẻ tuổi tính khí bốc đồng vừa rời đi, Triệu Hướng Vãn đã cảm thán một câu: "Tên Phiền Hoằng Vĩ, một tên côn đồ từng được Thái Sướng giúp đỡ, mười năm sau sống sung sướng, nhưng người đã giúp họ là Thái Sướng lại c.h.ế.t yểu, chỉ còn lại một ngôi mộ hoang, một hồ sơ và một tiếng thở dài. Công bằng không? Không công bằng!"

Lần đầu tiên Triệu Hướng Vãn nghe Chúc Khang chửi thề: "Mẹ kiếp, không công bằng!"

Lúc đó, Triệu Hướng Vãn nghĩ, anh cảnh sát hình sự gầy yếu nhỏ nhắn này trông có vẻ trầm lặng, hóa ra cũng có m.á.u nóng.

Lần khác là vụ cướp nhà họ Phí, Chúc Khang đã kiểm tra từng góc nhà họ Phí tại hiện trường, lúc thì nằm bò trên sàn, lúc lại trèo lên khung cửa sổ lấy mẫu. Anh ấy không bỏ sót cả rèm cửa phòng ngủ, ly rửa mặt trong nhà vệ sinh hay bát đũa trong bếp, tổng cộng thu thập được nhiều dấu giày, dấu vân tay, và phân tích ba nhóm dấu chân tại hiện trường. Chúc Khang đã cho cô thấy khả năng điều tra xuất sắc, rõ ràng anh ấy có nghiên cứu sâu về dấu vết học.

Về sau, khi tiếp xúc với đội trọng án ngày càng nhiều, Triệu Hướng Vãn nhận thấy Chúc Khang tuy ít nói nhưng làm việc rất kỹ lưỡng, ghi chép còn cẩn thận hơn cả các đồng nghiệp nam khác, chữ viết cũng không lớn. Từ những chi tiết này, Triệu Hướng Vãn phán đoán anh ấy là một đồng nghiệp thiếu tự tin nhưng nghiêm túc và tự giác.

Lần này cùng anh ấy thực hiện nhiệm vụ, thấy anh ấy âm thầm chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, tự mình vượt qua những vết thương tâm lý không ai biết, Triệu Hướng Vãn mới hiểu ra rằng Chúc Khang cũng là một người mang câu chuyện riêng.

Nghe Triệu Hướng Vãn nói, Chúc Khang vui vẻ chạy lại gần, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Em đi làm gì vậy?"

Triệu Hướng Vãn liếc mắt nhìn La Tiểu Cúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-844-neu-nguoi-yeu-toi-khong-ve-trong-nua-tieng-nua-toi-se-dot-nha-co-day.html.]

La Tiểu Cúc hừ một tiếng: "Tôi dẫn người yêu của anh đi dạo loanh quanh thôi. Anh là đàn ông, đừng chạy lung tung nữa."

Chúc Khang "ồ" một tiếng, vẫn không yên tâm nói: "Tôi, tôi vẫn nên đi theo em ấy thì hơn, chúng tôi không quen chỗ này, lỡ bị lừa bắt cóc thì sao."

La Tiểu Cúc lườm anh ấy một cái, nghĩ thầm đúng là đồ ngốc. Triệu Hướng Vãn không biết tinh ranh cỡ nào, kẻ muốn bắt cóc là cô ta, vậy mà đồ ngốc này lại lo lắng cô bị người khác bắt cóc.

Triệu Hướng Vãn mím môi, nhìn Chúc Khang với ánh mắt tán thưởng: Ừ, hình ảnh ngốc nghếch nhiều tiền diễn đạt rất sinh động, cứ tiếp tục nhé.

Chúc Khang cười ha hả, chỉ vào La Tiểu Cúc nói: “Cô đừng có lườm tôi, tôi không ngốc đâu. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ đợi ở nhà cô, nếu người yêu tôi không về trong nửa tiếng nữa, tôi sẽ đốt nhà cô đấy!"

Có câu chạy trời không khỏi nắng, lời đe dọa này quả nhiên hiệu quả, La Tiểu Cúc đành xuống giọng: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, tôi chỉ dẫn người yêu anh ra ngoài tối đa nửa tiếng, lát nữa sẽ đưa cô ấy về, được chưa?"

Chúc Khang cúi đầu nhìn đồng hồ: "Ừ, bây giờ là mười hai giờ hai mươi, nếu đến năm mươi mà không quay về, tôi sẽ đốt nhà cô đấy."

La Tiểu Cúc thấy bộ dạng lưu manh của Chúc Khang, không dám chểnh mảng chút nào, kéo tay Triệu Hướng Vãn: "Đi đi đi, nhanh lên, nhà họ Cung ở phía trong thôn, đi qua đó cũng phải mất bảy, tám phút đấy."

Triệu Hướng Vãn hất tay cô ta ra, có chút ghét bỏ nói: "Đừng có giục, tôi biết rõ rồi."

La Tiểu Cúc là người từ thôn khác gả sang đây, sống ở Tam Thôn Loan đã lâu, quanh chỗ bến xe này phức tạp, rồng rắn hỗn tạp, kẻ xấu lại không thiếu, nên suy nghĩ của cô ta cũng dần dần hoang dại hơn, chỉ mong kiếm được thật nhiều tiền. Lời Triệu Hướng Vãn nói về phí trung gian năm nghìn tệ khiến đầu óc cô ta sôi sục, La Tiểu Cúc lập tức nhớ đến hai mẹ con bị Cung Trường Thủy lừa bán qua đây. Cô ta không nghĩ ngợi gì, lập tức dẫn Triệu Hướng Vãn qua xem mặt. Khi đang đi trên đường, cô ta mới sực nhớ ra một chuyện: Bọn người Cung Trường Thủy có định bán đứa trẻ đấy không?

Từ xưa tới nay, tiền tài là thứ dễ làm mờ mắt con người nhất, La Tiểu Cúc không nghĩ nhiều, kệ thôi, đến đâu hay đến đó, đợi Triệu Hướng Vãn ưng đứa bé rồi thì mới tính đến chuyện thăm dò ý tứ của Cung Trường Thủy. Mọi người đều sống trong một thôn, ai mà chẳng biết nhau chứ, Cung Trường Thủy từ khi đi làm xa ở thành phố Châu thì chẳng học được điều tốt nào, ngày ngày đều giở trò lừa gạt, có tiền mà không kiếm chính là đồ ngu!

Loading...