Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 845: Con Cái Đều Ở Đây Rồi, Chạy Đi Đâu Được Nữa?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:14:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn yên lặng lắng nghe suy nghĩ của La Tiểu Cúc, qua đó cô đã có cái nhìn rõ hơn về Cung Trường Thủy.

Chắc hẳn cậu ta cũng là một trong "bọn họ", cùng quê với Khưu Tam Dũng, đều là người huyện La, lại sống ở Tam Thôn Loan, thế nên sau khi bắt cóc mẹ con Mẫn Gia Hòe và Mẫn Song Song, bọn chúng đã đưa hai người họ về đây một cách suôn sẻ.

La Tiểu Cúc đưa Triệu Hướng Vãn đến nhà họ Cung, cất giọng gọi to: "Thím Quế ơi, thím có nhà không?"

Mẹ của Cung Trường Thủy, người mà La Tiểu Cúc gọi là thím Quế, có chút cảnh giác bước ra, khi nhìn thấy người gọi là La Tiểu Cúc thì mới mời cô ta và Hướng Vãn vào nhà.

La Tiểu Cúc giới thiệu Triệu Hướng Vãn là em họ của mình, tên Tiểu Vãn. Ở thôn này mọi người cũng không câu nệ, gọi là Tiểu Vãn hay Đại Vãn gì cũng không sao, chỉ cần là người thân, tức là người nhà, không cần đề phòng.

Nhà họ Cung cũng là nhà hai tầng, nhưng điều kiện thì kém xa. Chỉ có tầng một là được trang trí sơ sài, cầu thang và tầng hai đều còn trong tình trạng thô, chưa hoàn thiện. Thậm chí cầu thang còn không có tay vịn, chỉ có đoạn cầu thang bê tông đổ ép vào tường, đầu còn lại thì treo lơ lửng. Trong phòng khách chỉ bày một cái bàn cũ, năm sáu cái ghế tre, ngay cả bình nước nóng và tách trà cũng không có, rõ ràng là không có khách đến thường xuyên.

La Tiểu Cúc đảo mắt một vòng rồi hỏi: “Anh Trường Thủy không có nhà ạ?”

Trước đây Cung Trường Thủy từng kết hôn, nhưng vì cờ b.ạ.c mà nợ nần chồng chất, vợ cậu ta tức giận bế con về nhà mẹ đẻ, thế là hai người ly hôn. Bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi mẹ cậu ta, không khí vô cùng lạnh lẽo.

Thím Quế thở dài: “Nó lại đi cùng mấy đứa anh em ra ngoài rồi, không biết bận bịu cái gì nữa. Ôi! Thím già rồi, không giúp được gì nữa, chỉ mong nó sớm lấy vợ sinh con, để nhà cửa còn náo nhiệt hơn chút.”

La Tiểu Cúc cười hì hì nói: “Trước đây chẳng phải con thấy Trường Thủy có dẫn một người vợ ở bên ngoài về sao? Lại còn có đứa bé nữa, thế là nhà đông vui hẳn rồi còn gì?”

Thím Quế ngập ngừng, muốn nói lại thôi, chỉ căn phòng khóa kín ở phía Tây: “Vẫn chưa thuần phục, không chịu nghe lời gì cả.”

La Tiểu Cúc nói: “Phụ nữ mà, ai chẳng lụy con cái. Thím cứ tách cô ấy với đứa trẻ ra, lúc đó chắc chắn cô ấy sẽ thấy hoảng sợ không yên, rồi cũng sẽ nghe lời cả thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-845-con-cai-deu-o-day-roi-chay-di-dau-duoc-nua.html.]

Thím Quế gật đầu, có vẻ như chỉ miễn cưỡng đồng ý cho có lệ: “Ừ, ừ.”

La Tiểu Cúc lại vô cùng nhiệt tình, tự đứng lên đề nghị: “Để con giúp thím nha. Đỡ phải để cô ấy trốn thoát.”

Thím Quế khoảng sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, nhưng lưng vẫn thẳng thóm, dáng vẻ khỏe khoắn. Thấy La Tiểu Cúc nhiệt tình chủ động, bà ta có chút động lòng.

[Trường Thủy đem người về, suốt ngày nhốt trong phòng, không biết đã thành vợ chồng thật hay chưa. Con bé kia cũng biết điều, không khóc không làm loạn, gặp mình còn biết gọi là bà, lễ phép đến mức khiến người ta thương cảm. Tội nghiệp thay, đưa người về đây làm gì cơ chứ? Con gái đều đã gả chồng, giờ chỉ còn mỗi đứa con trai để dưỡng lão, tuy rằng bắt cóc phụ nữ thì vô lương tâm, nhưng mình cũng chẳng còn cách nào...]

[Phụ nữ mà, chỉ cần thành vợ chồng, ngủ chung giường, thì cũng nảy sinh tình cảm thôi, đến lúc ấy dỗ dành vài câu là ổn ngay. Con cái đều ở đây rồi, chạy đi đâu được nữa?]

Thím Quế vừa nghĩ vừa đứng dậy, rút chùm chìa khóa treo ở thắt lưng, nói với La Tiểu Cúc: “Để thím đi mở cửa, khi con bế đứa nhỏ ra, thím phải khóa cửa ngay lại, nếu không con bệnh kia mà trốn thì thằng con trai nhà thím sẽ mắng thím mất thôi.”

La Tiểu Cúc lập tức đồng ý: “Được, con nhanh tay nhanh chân lắm, thím cứ yên tâm. Hơn nữa, người trong thôn này đều có dây mơ rễ má với nhau cả, cô ấy có chạy cũng chẳng thoát nổi, vừa ra khỏi cửa là bị bắt lại ngay thôi!”

Cô ta quay đầu lại nhìn Triệu Hướng Vãn: “Cô cũng lại đây giúp một tay đi.”

Thím Quế lấy chìa khóa mở cửa, vừa đẩy ra thì mùi hôi thối từ phân và nước tiểu lập tức xộc lên khiến mọi người phải bịt mũi lại ngay.

Thím Quế vừa chửi bới vừa xách cái bô ra, La Tiểu Cúc thì bước vào ôm lấy Mẫn Song Song đang ngồi trên giường, Mẫn Gia Hòe thì gắng sức van nài: “Xin các người, đừng bắt con tôi.”

Triệu Hướng Vãn đứng bên cửa, nhìn thấy cảnh La Tiểu Cúc ôm Mẫn Song Song nhanh chóng bước ra, thím Quế đẩy mạnh Mẫn Gia Hòe ngã xuống giường, cả hai người phối hợp chia cắt mẹ con họ.

Năm nay Mẫn Song Song đã được tám tuổi rưỡi, khuôn mặt xinh xắn, ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất biết điều đi theo La Tiểu Cúc ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chùm chìa khóa treo trên thắt lưng của thím Quế.

[Mình phải ngoan, không được la hét, phải làm họ vui rồi trộm chìa khóa.]

Loading...