Quả không hổ danh là con gái của Mẫn Thành Hàng.
Mới chưa đầy chín tuổi, nhưng đã biết giả vờ ngoan ngoãn để lừa người lớn mất cảnh giác.
Mẫn Song Song học lớp ba, tầm tám, chín tuổi, cân nặng cũng khoảng hơn bốn mươi ký, cảm giác ôm trên tay cực kỳ nặng. La Tiểu Cúc bế một lát là đã thấy không chịu nổi, nhanh chóng cúi xuống đặt cô bé xuống đất, hai tay giữ lấy vai cô bé, đẩy đến trước mặt Triệu Hướng Vãn, ra hiệu cho cô xem xét kỹ lưỡng, có hài lòng hay không.
Triệu Hướng Vãn ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát đứa bé trước mặt.
Đôi mắt to tròn, mũi thon gọn, đôi môi nhỏ màu hồng phấn như hoa anh đào, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đúng là một mỹ nhân tương lai. Triệu Hướng Vãn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô bé, kéo tay và chân cô bé ra để xem xét, khuôn mặt hiện lên vẻ kén chọn.
Mẫn Song Song mở to mắt, mặc cho Triệu Hướng Vãn lôi kéo, nhưng cơ thể khẽ run đã bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô bé.
[ Có phải chị ta định bán mình đi không?]
[Nếu bán mình rồi, mẹ sẽ thế nào đây? Mẹ còn phải uống thuốc, không thể buồn hay mệt nhọc được.]
[Mẹ nói những kẻ xấu định ép ba làm việc xấu. Nếu ba làm việc xấu, liệu cảnh sát có bắt ba không?]
Triệu Hướng Vãn đứng dậy, gật đầu ra hiệu cho La Tiểu Cúc rằng cô bé này cũng không tệ.
Mắt La Tiểu Cúc sáng lên, ghé sát tai Triệu Hướng Vãn thì thầm: "Cô cho tôi năm nghìn thật chứ?”
Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Thật."
La Tiểu Cúc xác nhận thêm lần nữa: "Chịu bỏ ra 20.000 tệ mua con nhãi này thật à?"
Triệu Hướng Vãn do dự gật đầu, rồi lại lắc đầu.
La Tiểu Cúc sợ mất đi món lợi trước mắt, vội kéo Triệu Hướng Vãn ra một góc: "Sao thế? Không hài lòng ở chỗ nào à?"
Triệu Hướng Vãn làm bộ tiếc rẻ, bĩu môi, nói với La Tiểu Cúc: "Cũng vẫn là còn quá nhỏ, phải nuôi đến mười năm mới bắt đầu làm việc được, không đáng giá, tôi phải nghĩ thêm chút đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-846-nha-con-co-hai-thang-ngu-so-anh-ta-se-dot-nha-mat.html.]
Triệu Hưỡng Vãn cực kỳ hiểu rõ lòng người, cô biết rằng nếu bản thân tỏ ra quá sốt sắng, La Tiểu Cúc lại càng cảnh giác. Triệu Hướng Vãn càng tỏ ra không hài lòng, La Tiểu Cúc càng tin.
La Tiểu Cúc cố gắng nặn ra một nụ cười: "Này, cô đừng chê con bé nhỏ quá, trông nó xinh thế này, cô mua về rồi cho nó học chút diễn xuất, lên sân khấu biểu diễn. Đứa bé này xinh biết bao, dù có làm gì thì cũng kiếm được tiền thôi mà? Hơn nữa cô còn quen biết rộng rãi, chắc chắn sẽ có cách mà. Để ở chỗ chúng tôi, chỉ biết ăn với đi vệ sinh, chẳng có ích lợi gì cả."
Thím Quế nghe thấy có chỗ không đúng, lập tức bước đến hỏi: "Tiểu Cúc, con định làm gì thế?"
La Tiểu Cúc chẳng thèm tránh mặt cô bé, nói thẳng vào vấn đề: “Cô em họ này của của con sống ở thành phố lớn phía Nam, là làm cái nghề đó đây, thím hiểu chứ? Kiếm được nhiều tiền lắm. Bây giờ em ấy lớn tuổi rồi, muốn mua hai cô bé xinh xắn về nuôi dạy tử tế, sau này sẽ nối nghiệp em ấy. Con nghĩ Trường Thủy lừa được hai mẹ con về đây, người lớn có thể làm vợ, còn đứa em để ở nhà cũng vô ích, chi bằng bán cô nhóc này cho em ấy.”
Thím Quế nghe xong liền thấy hứng thú: "Cô định trả bao nhiêu?"
Triệu Hướng Vãn không nói gì.
La Tiểu Cúc phụ họa: "Em họ con vẫn còn đang phân vân, em ấy chịu chi hai mươi nghìn nhưng lại thấy con bé nhỏ quá."
Ngoài cửa có tiếng bước chân vọng đến, Triệu Hướng Vãn nhìn đồng hồ: "Này, sắp hết nửa tiếng rồi."
La Tiểu Cúc sợ hãi đẩy Mẫn Song Song lại cho thím Quế: "Thím, thím nhớ trông chừng con bé nhé, thím hỏi thử ý của Trường Thủy xem, nếu cậu ta thật sự muốn bán thì qua tìm con. Con phải về đã, nhà còn có hai thằng ngu, con sợ anh ta sẽ đốt nhà con mất."
Thím Quế tưởng La Tiểu Cúc đang nhắc đến chồng cờ b.ạ.c của mình, vội giục: "Ừ ừ ừ, con mau đi đi, đi cửa sau nhé."
La Tiểu Cúc và Triệu Hướng Vãn cùng rời khỏi nhà thím Quế bằng cánh cửa phía sau nhà chính.
Thím Quế đã quen công việc làm nông, chẳng khi nào ngồi yên, thường trồng nhiều rau sau nhà. Triệu Hướng Vãn đi ra từ cửa sau, băng qua mảnh vườn rau lớn, đi đường tắt về nhà họ La.
Chúc Khang đã đứng ở sân trước nhà họ La, vừa nhìn đồng hồ vừa ngóng đầu ra phía đường.
Thấy bóng dáng Triệu Hướng Vãn xuất hiện, anh ấy thở phào nhẹ nhõm. Đợi La Tiểu Cúc lại gần, anh ấy lập tức gắt lên: "Chỉ còn hai phút nữa thôi đấy, tôi đã chuẩn bị bật lửa sẵn rồi..."
Tiền vẫn chưa tới tay, La Tiểu Cúc bực dọc trả lời: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi, anh đừng giục nữa, phiền c.h.ế.t đi được!"
Khi cả ba vào nhà, La Tiểu Cúc tiếp tục thuyết phục Triệu Hướng Vãn: "Cô đừng chê nó nhỏ nữa, tôi dám chắc, cô đi đâu cũng không tìm được đứa nào xinh như thế đâu."
Triệu Hướng Vãn thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chị à, đã gọi là chị em với nhau, cũng coi như người nhà, tôi nói thật nhé. Hai mươi nghìn là nhiều lắm đấy, chị biết không? Ở chỗ chúng tôi, một cô gái trinh trắng xinh đẹp chỉ có mười nghìn, còn một đứa con trai hai tuổi chưa tới tám nghìn. Chị tưởng hai mươi nghìn tôi kiếm dễ lắm sao? Cho dù là cái nghề kiếm tiền bằng da thịt như tôi đây, cũng là tiền mồ hôi nước mắt đấy, nhưng mà tôi vẫn thấy con bé còn nhỏ quá. Có điều... Chị hỏi ý bên kia xem, nếu thật sự bán thì 10.000 tệ đi, tôi sẽ mua."