Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 848: Giết Đi Thì Lại Phải Đào Hố Chôn, Mệt!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:14:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Hướng Vãn suy nghĩ một lúc: “Có lẽ, Mẫn Thành Hàng đã lường trước được kết quả này. Trong lòng hắn ta, vợ là ưu tiên hàng đầu, hơn nữa vợ anh ta lại ốm yếu bệnh tật triền miên, cần được cứu trước. Còn về phần con gái, thứ nhất là con bé lanh lợi, biết nắm bắt tình thế, thứ hai chỉ là một đứa trẻ, dễ làm bọn bắt cóc chủ quan. Hắn ta tin rằng con gái mình có thể sống sót. Chỉ cần bọn bắt cóc bắt đầu hành động, tôi nghĩ anh ta sẽ lập tức tố cáo, tìm cách liên lạc với chúng ta để cứu con bé.”

Không biết vì sao, tim Chúc Khang như thắt lại, vừa chua xót vừa cay đắng: "Nhưng Song Song mới chỉ có tám tuổi rưỡi thôi, con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ. Dù thông minh, ngoan ngoãn đến đâu, khi đối mặt với bọn tội phạm hung ác, ai mà biết được có giữ nổi mạng không? Cái tên Mẫn Thành Hàng này, đúng là gan to thật!"

Triệu Hướng Vãn nhìn anh ấy: “Vậy nên chúng ta phải ra tay trước, mua lại cô bé. Đảm bảo an toàn cho con bé mà không làm bọn bắt cóc cảnh giác, đây là biện pháp duy nhất.”

Chúc Khang há miệng định nói gì đó, trong lòng trào dâng một cảm giác xúc động sâu sắc. Suy nghĩ một hồi, anh ấy lấy chiếc túi trong ví ra, rút hết số tiền bên trong, rồi nhét tất cả vào tay Triệu Hướng Vãn: "Cho cô hết đấy."

Nhìn vào những tờ tiền lẻ lẫn lộn, Triệu Hướng Vãn bật cười, không chút ngần ngại bỏ vào túi: “Được, tôi tính là anh góp một phần.”

Chúc Khang lại hỏi: “Nếu đã biết vị trí con tin, sao chúng ta không liên lạc với cảnh sát huyện La để bắt bọn chúng và giải cứu con tin? Sao lại phải tốn tiền mua đứa bé?”

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: “Đối phương tham vọng quá lớn. Khi chưa xác định được toàn bộ kế hoạch của chúng và nắm bắt hết các thành viên trong băng nhóm, tuyệt đối không thể manh động. Anh yên tâm, khoản tiền mười hai nghìn này, chắc chắn sẽ được Phó cục trưởng Hứa hoàn trả! Khi thu hồi tang vật, trực tiếp khấu trừ luôn.”

Nghe có thể được hoàn lại, Chúc Khang lập tức giơ tay đòi lại tiền vừa đưa cho Triệu Hướng Vãn: “Vậy cô trả lại tôi tiền đi.”

Triệu Hướng Vãn nhìn bộ dạng keo kiệt, tiếc của của anh ấy, không nhịn được mà bật cười: “Đã giao tiền rồi mà còn đòi lấy lại à? Anh đừng có mơ!"

Chúc Khang gãi đầu, định nói gì đó thì nghe tiếng gõ cửa vang lên.

Anh ấy lập tức ngậm miệng, chạy ra mở hé cửa, bực bội nhìn La Tiểu Cúc đang hào hứng đứng trước cửa: “Làm gì thế?” Vẻ mặt anh ấy hoàn toàn toát lên ý tứ ám chỉ La Tiểu Cúc: Đang định làm việc, lại bị cô phá hỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-848-giet-di-thi-lai-phai-dao-ho-chon-met.html.]

La Tiểu Cúc không để tâm đến sự khó chịu của Chúc Khang, cười cười: “Ông chủ, tôi tìm Tiểu Vãn.”

Chúc Khang cố tình đứng chắn ở cửa, che tầm nhìn của La Tiểu Cúc, chờ một lúc mới nghe Triệu Hướng Vãn nói: “Được rồi, vào đi.” Anh ấy mới mở cửa.

Bị hai người chắn một lúc, sự phấn khích ban đầu của La Tiểu Cúc dần dịu xuống.

Khi thấy Triệu Hướng Vãn ngồi dựa vào đầu giường, La Tiểu Cúc lầm bầm trong lòng một câu chửi, nhưng mặt vẫn nở nụ cười: “Chuyện là, tôi đã bàn bạc xong với nhà họ Cung rồi, cứ theo giá của cô, bán cô bé đó cho cô.”

Triệu Hướng Vãn đã đoán trước kết quả này, chỉ ậm ừ đáp lại một tiếng.

Họ sắp đưa Mẫn Thành Hoài đi tới thành phố Tinh, và Mẫn Song Song trở thành một vấn đề khó giải quyết. Mang theo thì không còn con tin để khống chế Mẫn Thành Hàng; để ở nhà thì cô bé này dẻo miệng, đã nịnh được mẹ của Cống Trường Thủy xoay mòng mòng, nhỡ đâu lại chạy trốn thì sao? Giết đi thì lại phải đào hố chôn, mệt.

Giờ La Tiểu Cúc đem tới một món hời sẵn có, tiện quá.

Vừa kiếm được 10.000 tệ, có kinh phí hoạt động, lại dễ dàng xử lý được cái gánh nặng này. Đến lúc Mẫn Thành Hàng hỏi tới thì cứ nói là họ hàng ở quê dẫn đi, đợi hắn ta thuận lợi vào tù đổi lấy Khưu Tam Dũng ra rồi sẽ đưa con bé trở về. Còn có đưa về hay không thì, hừ! Đùa gì chứ.

Nghe báo cáo của La Tiểu Cúc, Triệu Hướng Vãn cau mày, thở dài một tiếng: “Vậy, ngày mai tôi tới đón con bé nhé. Trên người tôi không có nhiều tiền mặt thế, phải ra ngân hàng rút tiền.”

La Tiểu Cúc sợ con vịt tới miệng còn bay mất, vội thúc giục: “Bên kia nói rồi, tiền trao cháo múc, cô mà dứt khoát thì họ cũng dứt khoát. Nếu cô lần chần thì e là họ không muốn bán nữa đâu.”

Lúc này Triệu Hướng Vãn mới chậm rãi đứng dậy: “Vậy được, tôi đi rút tiền, chị ở đây đợi đi.”

Cô nhìn quanh căn phòng, nhíu mày nói: “Phiền c.h.ế.t đi được, có thêm đứa nhỏ thì ngủ kiểu gì đây. Thôi, lát nữa tôi gọi xe tới, trực tiếp mang con bé đi luôn, không thì lại phải thu xếp chỗ ngủ cho nó.”

Nghe vậy, La Tiểu Cúc càng thấy ổn: “Tốt, tốt quá. Tôi cũng chẳng lấy tiền thuê phòng của cô nữa, cô cứ mang con bé đi đi, tránh để người khác thấy cũng không hay.”

Loading...