Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang vào thành phố rút tiền, gọi một chiếc taxi đến đợi ở Loan Khẩu. Chúc Khang xách hành lý lên xe, còn Triệu Hướng Vãn thì cùng La Tiểu Cúc trao tiền, nhận người.
Cung Trường Thủy không ra mặt, người dẫn đứa trẻ tới là thím Quế.
Thím Quế dắt tay Mẫn Song Song, đẩy con bé tới trước mặt Triệu Hướng Vãn, khẽ nhắm mắt lại, có vẻ không nỡ: “Đi đi, theo dì này, sau này được ăn ngon mặc đẹp, nhớ phải ngoan đấy nhé.”
Mẫn Song Song ngoan ngoãn gật đầu, ngẩng đầu nhìn Triệu Hướng Vãn, gọi một tiếng: “Dì…”
Triệu Hướng Vãn đếm đủ 10.000 tệ, cầm trong tay nhưng chưa đưa cho thím Quế.
Thím Thẩm nhìn chăm chú vào số tiền đó, không dám giục.
Triệu Hướng Vãn nói: “Thím phải viết cho tôi một giấy xác nhận, còn phải ký tên đóng dấu tay nữa, không thì mai mốt thím đổi ý đòi lại con bé, không phải tôi sẽ chịu thiệt à?”
Thím Quế lắp bắp: “Không đâu, không đâu.”
La Tiểu Cúc học hết cấp hai, coi như là người có văn hóa trong vịnh, nhìn số tiền trong tay Triệu Hướng Vãn, mắt cô ta ánh lên vẻ đầy thèm thuồng, nhanh chóng lấy giấy bút ra, viết giấy xác nhận theo yêu cầu của Triệu Hướng Vãn, ghi số tiền vào, ký tên rồi đóng dấu tay, lúc này Triệu Hướng Vãn mới đưa tiền cho hai người kia.
Triệu Hướng Vãn gấp giấy xác nhận, cẩn thận bỏ vào túi, trong lòng nghĩ đây là bằng chứng để được hoàn lại chi phí. Cô nắm tay Mẫn Song Song, lạnh mặt nói với thím Quế và La Tiểu Cúc: “Người tôi đã đón đi, sau này sống c.h.ế.t thế nào các người cũng đừng quan tâm, cũng đừng kể với người khác, nghe chưa?”
Thím Quế và La Tiểu Cúc cầm một xấp tiền trăm tệ dày, mắt đã ngập tràn niềm vui, đâu còn để ý tới Triệu Hướng Vãn nói gì, chỉ biết đếm tiền nhanh chóng, miệng thì nói: “Được được, nghe rồi, nghe rồi.”
Trong bầu không khí “thân thiện” đó, Triệu Hướng Vãn ung dung rời khỏi Tam Thôn Loan mà không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào từ dân làng.
Lên taxi, ngồi ở ghế phụ, Chúc Khang nói: “Đi thôi! Đến ga tàu.”
Chúc Khang không tự nhận ra rằng giọng anh ấy đã có chút run rẩy.
[A a a, mau đi mau đi thôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhỡ đâu tên họ Cung kia xuất hiện thì sao? Nhỡ đâu người dân trong thôn phát hiện ra rồi xông ra thì sao?]
Chúc Khang, từng tham gia cứu hộ phụ nữ bị bán, đã chứng kiến nhiều cảnh người dân trong thôn hợp sức chống lại cảnh sát, bọn họ cầm cuốc, đòn gánh đối đầu với cảnh sát. Khi Triệu Hướng Vãn mang Song Song lên xe, anh ấy đã bắt đầu thấy lo lắng không yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-849-trieu-huong-van-cung-dang-trong-trang-thai-cang-thang-tinh-than.html.]
Người tài xế chợt cứng người.
[Đám người này từ đâu tới đây thế? Không phải lại gây rắc rối ở Tam Thôn Loan đấy chứ?]
Triệu Hướng Vãn nghe được suy nghĩ của tài xế, biết ông ta là người ở Tam Thôn Loan, lập tức lạnh giọng nói: “Tàu còn lâu mới chạy, anh giục gì mà giục.”
Tài xế nghe giọng nói bản xứ có vẻ không vui của cô, quả nhiên sắc mặt đã có phần dịu lại: “Mấy giờ tàu chạy thế?”
Triệu Hướng Vãn nhìn đồng hồ: "Vẫn còn hơn một tiếng nữa, không cần vội."
Tài xế cười ha hả: "Bọn tôi là huyện nhỏ, từ đây đến ga tàu chỉ mất mười lăm phút, đừng lo, đừng lo.”
Nói xong, tài xế nhấn ga, đưa họ đến ga tàu.
Tới ga, Chúc Khang thở phào nhẹ nhõm, dẫn Triệu Hướng Vãn và Mẫn Song Song vào phòng cảnh sát, xuất trình thẻ ngành để qua lối đi đặc biệt, lên chuyến tàu nhanh nhất đến thành phố Tinh.
Cho đến khi ngồi xuống khoang ăn, Chúc Khang mới có thời gian quan tâm đến Mẫn Song Song.
Trên đường đi, cô bé ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, không nói một lời, cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Hướng Vãn không rời nửa bước. Bất kể người lớn đi nhanh đến đâu, cô bé cũng cố gắng bắt kịp. Không kêu khát, không đòi ăn, thậm chí không dám tự nói ra nhu cầu vào nhà vệ sinh. Chỉ đến khi chịu hết nổi, cô bé mới kéo nhẹ tay Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn cũng đang trong trạng thái căng thẳng tinh thần.
Cô không biết liệu Cung Trường Thủy có đồng bọn ở ga tàu không, cũng không rõ họ có hối hận không, càng sợ bị họ phát hiện ra dấu hiệu bất thường. Vì thế, suốt cả chặng đường, cô không ngừng tập trung quan sát phản ứng của mọi người xung quanh.
Bị Mẫn Song Song kéo nhẹ, Triệu Hướng Vãn mới nhận ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô bé, nghe tiếng cô thì thầm đáng thương: "Dì... con muốn đi vệ sinh.” Cô tự giận mình, nhanh chóng dắt tay cô bé đến cửa nhà vệ sinh.
Mẫn Song Song đi vệ sinh xong, rửa tay sạch sẽ, lau khô lên quần áo, rồi quay lại nắm tay Triệu Hướng Vãn, ngẩng đầu nói: "Dì, con sẽ ngoan.”
Nghe vậy, lòng Triệu Hướng Vãn chợt dâng lên một cảm giác xót xa, chỉ muốn ôm chặt cô bé mà an ủi.
Tuy nhiên, cô không thể hiện cảm xúc mãnh liệt, chỉ dẫn cô bé ngồi xuống góc của khoang ăn.
Sau khi xác nhận không có gì khả nghi trong khoang, Triệu Hướng Vãn lặng lẽ đưa thẻ cảnh sát ra.