Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 852: Tội Cố Ý Gây Thương Tích

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:15:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ mặt Cao Quảng Cường lập tức trở nên lạnh tanh, ông ấy quay sang nói với Lưu Thương Quân: “Anh đùa đấy à? Để thân nhân gặp nghi phạm là tôi đã phải xin phép lãnh đạo nhiều lần mới được. Bây giờ ngay cả một lãnh đạo đơn vị như anh cũng muốn vào, chuyện này là thế nào đây? Anh nghĩ cục cảnh sát là chỗ nào, khách sạn chắc?”

Bình thường Cao Quảng Cường trông rất hiền hòa, nhưng dù sao cũng là cảnh sát kỳ cựu mấy chục năm, khi nghiêm túc thì trông rất đáng sợ. Bị ông ấy quát như vậy, Lưu Thương Quân lấy tức chột dạ, không dám yêu cầu thêm, cười gượng nói: “Là tôi nghĩ sai rồi, xin lỗi, xin lỗi đồng chí.”

Lưu Thương Quân bất đắc dĩ buông tay Mẫn Gia Hòe, nhìn theo bóng dáng cô ấy rời đi, thầm nghiến răng. May mà tên nhóc Cung Trường Thủy kia thông minh, biết giữ Mẫn Song Song ở lại Loan Tử, nếu không cả hai cùng đến, cảnh sát mà bảo vệ cả hai thì lấy gì để uy h.i.ế.p Mẫn Thành Hàng?

Lưu Thương Quân đợi trong phòng tiếp đón khách hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy Mẫn Gia Hoè quay lại, trong lòng bồn chồn không yên, định hỏi tình hình, nhưng thái độ viên cảnh sát đang đứng trực lại tỏ vẻ lịch sử mà khách khí, bảo mình không biết gì cả. Sắp đến giờ tan làm, Lưu Thương Quân đành đứng ở cổng cục thành phố, chờ đến khi Cao Quảng Cường bước ra, lập tức chặn lại hỏi: “Sĩ quan Cao, cô ấy đâu rồi?"

Cao Quảng Cường ngạc nhiên nhìn hắn: “Cô nào?”

Lưu Thương Quân nén giận: “Là vợ của Mẫn Thành Hàng chứ còn ai.”

Cao Quảng Cường “ồ” một tiếng: “Anh cũng biết đó là vợ của người ta à? Vậy thì thôi, đừng nhung nhớ làm gì.”

Lưu Thương Quân nghe xong, nổi giận đùng đùng: “Tôi nhung nhớ cô ấy làm cái gì? Tôi đi cùng cô ấy đến đây, đương nhiên phải cùng cô ấy về rồi.”

Cao Quảng Cường phẩy tay: “Tôi không rõ chuyện đó. Cô ấy gặp Mẫn Thành Hàng xong, sau đó nói vài câu rồi đi luôn mất tiêu rồi, chẳng phải cô ấy đi tìm anh à?"

Sắc mặt Lưu Thương Quân lập tức thay đổi: “Đi thật sao? Cô ấy không quay lại tìm tôi.”

Cao Quảng Cường liếc hắn một cái: “Cô ấy không tìm anh cũng là bình thường thôi, anh có phải chồng hay bạn của cô ấy đâu, chỉ là đồng nghiệp thôi. Chưa kể anh còn nói ngân hàng định sa thải Mẫn Thành Hàng, vậy thì còn chẳng phải là đồng nghiệp nữa.”

Lưu Thương Quân chẳng biết phải giải thích thế nào, dáng vẻ thất thần rời đi. Chẳng phải nói Mẫn Song Song là mạng sống của Mẫn Gia Hòe sao? Sao cô ấy lại không màng đến cả sinh mạng mình nữa thế?

Quay ngược thời gian lại hai tiếng trước.

Trong phòng thẩm vấn, Mẫn Gia Hoè ngồi bên ngoài song sắt, nhìn Mẫn Thành Hàng bên trong, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Giống như Mẫn Song Song, mỗi khi khóc, cô ấy không phát ra tiếng động nào, chỉ im lặng, nước mắt lăn dài trên má, khiến người khác xót xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-852-toi-co-y-gay-thuong-tich.html.]

Bên cạnh Mẫn Thành Hàng là Chu Phi Bằng, còn viên cảnh sát phụ trách canh giữ thì đứng đợi bên ngoài hành lang.

Phía bên này song sắt, Cao Quảng Cường, Triệu Hướng Vãn, Chúc Khang, Mẫn Gia Hòe ngồi cùng với nhau.

Thấy vợ khóc, Mẫn Thành Hàng an ủi: “Không phải gặp người nhà rồi sao? Nên vui lên chứ, khóc làm gì.”

Nghe nhắc vậy, Mẫn Gia Hoè lẩm bẩm vài tiếng “a a” rồi hỏi: “Nhưng, sao anh lại bị cảnh sát bắt?”

Mẫn Thành Hàng cười khổ: “Anh say rượu rồi đánh người, chắc là tội cố ý gây thương tích rồi. Xin lỗi, chắc anh không giữ được công việc nữa.”

Mẫn Gia Hoè lắc đầu, ánh mắt tràn đầy đau khổ: “Không sao, là em làm liên lụy anh.”

Mẫn Thành Hàng hỏi cô ấy: “Song Song đâu?”

Mẫn Gia Hòe nói: "Bà ngoại con bé thương con bé nên giữ con bé ở với bà ấy vài ngày rồi."

Ánh mắt Mẫn Thành Hàng ảm đạm, cố gắng an ủi vợ: “Gia Hoè, em đừng lo, Song Song sẽ về thôi.”

Mẫn Gia Hòe nhìn anh với vẻ tin tưởng: “Được, em sẽ đợi con bé.”

Mẫn Thành Hàng đưa ánh mắt về phía Cao Quảng Cường: "Đồng chí cảnh sát, sức khỏe vợ tôi không tốt. Có thể phiền các anh cử người đưa cô ấy về nhà, sau đó mỗi ngày cử một người đến thăm, để tránh cô ấy qua đời ở nhà mà không ai biết được không?"

Cao Quảng Cường lắc đầu: "Điều đó không nằm trong phạm vi trách nhiệm của đội hình sự."

Mẫn Thành Hàng: "Không cần các anh đích thân đến, chỉ cần anh chào hỏi đồn công an ở đường Tân Hoa, nhờ họ mỗi ngày đến xem qua một chút là được. Nếu Gia Hoè mất tích, thì báo lại cho tôi."

Cao Quảng Cường thầm bội phục Mẫn Thành Hàng, vì để bảo vệ vợ mà có thể nghĩ ra cách này... Không phải hắn ta thật sự cần cảnh sát bảo vệ Mẫn Gia Hoè, mà là muốn lợi dụng sức mạnh của cảnh sát để trấn áp "bọn chúng," khiến bọn chúng chột dạ không dám bắt cóc cô ấy nữa.

Một mặt, hắn ta tin tưởng cảnh sát; nhưng mặt khác, hắn ta lại không hoàn toàn tin tưởng cảnh sát.

Tin tưởng là sức mạnh tuyệt đối, còn thiếu tin tưởng chính là vấn đề về tính bảo mật.

Loading...