Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 853: Cảnh Sát Cũng Đã Nhận Ra Điều Gì Đó Rồi Sao?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:15:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn ta là một con người đầy mâu thuẫn.

Cao Quảng Cường đã chuẩn bị từ trước, dù bận nhưng vẫn tỏ vẻ thoải mái dựa vào ghế, ung dung hỏi: "Nhưng… tại sao chúng tôi phải nghe cậu sắp xếp?"

Mẫn Thành Hàng nói: "Không phải các ông luôn nói cảnh sát và nhân dân là người một nhà sao?"

Cao Quảng Cường bật cười, hỏi lại hắn ta một câu: "Anh cũng biết là cảnh sát và nhân dân là một nhà cơ đấy à?"

Mẫn Thành Hàng đánh giá sai phản ứng của đội hình sự, hắn ta hơi kinh ngạc.

Nhưng hắn ta nhanh chóng phản ứng lại, lập tức nói: "Tôi sẵn sàng nhận tội, chỉ mong các anh có thể giúp tôi việc nhỏ này."

Mẫn Gia Hòe sửng sốt nói: "Tội gì thế?"

Mẫn Thành Hàng nhìn cô ấy một cái: "Em không cần quan tâm chuyện này đâu. Về nhà nhớ mỗi ngày đến ngồi ở tổ dân phố, cứ nói rằng Song Song ở bên chỗ bà nội, em rất nhớ con bé. Ba tháng sau, nếu Song Song chưa về, thì báo cảnh sát, nhớ chưa?"

Mẫn Gia Hòe nắm chặt mắt, nước mắt trào xuống má, cô ấy nghẹn ngào nói: "Được."

Nhưng Cao Quảng Cường bỗng nói: "Nếu tôi sắp xếp người bảo vệ vợ cậu 24/24, cậu có chịu tin tưởng chúng tôi không?"

Mẫn Thành Hàng ngước nhìn Cao Quảng Cường, dường như muốn tìm ra điều gì đó từ ánh mắt ông ấy , nhưng ngoài đôi mắt thông thái và đầy lòng nhân ái kia, hắn ta không nhìn ra được gì khác.

Hắn ta bỗng bật cười: "Đồng chí cảnh sát, ông đúng là người tốt mà."

[Tin tưởng ư? Một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện như tôi, chưa bao giờ tin ai ngoài bản thân mình.]

[Chẳng lẽ cảnh sát cũng phát hiện ra điều gì rồi sao?]

[Tuy Gia Hòe đã an toàn, nhưng còn Song Song, tôi không dám mạo hiểm.]

[Đợi Khưu Tam Dũng được thả ra, đợi bọn họ lơ là, lúc đó tôi mới có thể bắt trọn bọn chúng.]

Triệu Hướng Vãn ngồi một bên, từ đầu đến giờ cô vẫn im lặng, nhưng tinh thần luôn tập trung cao độ, lắng nghe rõ ràng từng suy nghĩ của Mẫn Thành Hàng.

Gặp được vợ, cảm xúc của Mẫn Thành Hàng vẫn luôn kích động, nhưng suy nghĩ của hắn ta lại không tiết lộ được nhiều chuyện lắm. Chỉ đến khi Cao Quảng Cường đề nghị hắn ta tin tưởng cảnh sát, thì cánh cửa tâm trí của Mẫn Thành Hàng mới mở ra.

Cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng lên tiếng.

"Mẫn Thành Hàng, ý của tổ trưởng chúng tôi là nếu ông ấy có thể sắp xếp người bảo vệ Mẫn Gia Hoè và Song Song 24/24, anh có sẵn sàng tin tưởng chúng tôi không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-853-canh-sat-cung-da-nhan-ra-dieu-gi-do-roi-sao.html.]

Trong mắt Mẫn Thành Hàng bỗng lóe lên vô số tia sáng, như thể người lữ khách cô đơn trong màn đêm, bất ngờ thấy một ánh đèn, hắn ta không dám tin, nhưng lại không thể kìm được mà tiến đến gần ánh sáng đó.

Giọng Mẫn Thành Hàng mang theo chút dò hỏi: "Các anh, biết Song Song đang ở đâu sao?"

Triệu Hướng Vãn mỉm cười gật đầu.

Mẫn Thành Hàng lo lắng nhìn quanh, phát hiện ngoài Cao Quảng Cường, Triệu Hướng Vãn, Chúc Khang, và Giả Hoài, không còn ai khác.

[Người canh giữ tôi, từ hai người đã thay bằng một. Người này cũng là người của đội hình sự.]

[Đúng rồi, lúc trước còn có hai cảnh sát dẫn tôi vào phòng thẩm vấn, nhưng vài ngày qua không thấy họ nữa.]

[Cảnh sát cũng đã nhận ra điều gì đó rồi sao?]

[Đúng là tổ trọng án!]

Mẫn Thành Hàng nhìn Triệu Hướng Vãn, giọng nói hơi run rẩy: "Tôi làm cô bị thương, vậy mà cô vẫn muốn giúp tôi tìm Song Song sao?"

Trên mặt Triệu Hướng Vãn không chút biểu cảm: "Chuyện nào ra chuyện đó."

Mẫn Thành Hàng tỏ vẻ không hiểu, Triệu Hướng Vãn đành nói thêm vài câu: "Anh làm tôi bị thương nên bị bắt vào đây, cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Phạm tội, nhận án phạt, đó là một chuyện. Bảo vệ an toàn cho người dân là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi. Khoác lên mình bộ đồng phục, gánh trên vai trọng trách, đó là chuyện khác."

Trong mắt Mẫn Thành Hàng bỗng lóe lên một ánh sáng mãnh liệt.

Cuộc đời này, hắn ta sống rất khổ sổ, từ nhỏ đã bị cha mẹ, người thân bỏ rơi, phải tranh giành thức ăn, tranh giành sự chú ý trong cô nhi viện, tất cả mọi thứ đều phải tự mình kiếm được. Người thân duy nhất của hắn ta là vợ và con gái.

Hắn ta yêu vợ, vì cô ấy là điểm tựa duy nhất của hắn ta.

Hắn ta yêu con gái, vì cô bé là người thân duy nhất cùng huyết thống với hắn ta.

Thế nhưng, hắn ta thừa nhận mình là một kẻ ích kỷ. Ngoài vợ con ra, trong lòng hắn ta không quan tâm đến ai khác nữa.

Không ngờ, người cảnh sát trước mặt lại có tấm lòng rộng lượng hơn hắn ta rất nhiều. Dù từng bị hắn ta c.h.é.m trọng thương, người ấy vẫn sẵn sàng giúp hắn ta tìm lại Song Song.

Nhưng, nghĩ đến thủ đoạn của đối phương, Mẫn Thành Hàng thống khổ nhắm chặt mắt lại.

[Nếu tôi nói ra hết, lỡ như đối phương làm hại Song Song thì sao?]

[Dù con bé có thông minh thế nào đi chăng nữa, thì con bé cũng chỉ mới tám tuổi rưỡi mà thôi.]

Không để Mẫn Thành Hàng tiếp tục do dự, Triệu Hướng Vãn lấy từ túi ra một chiếc máy nghe nhạc cá nhân, nhấn nút phát.

Loading...