Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 854: Nơi An Toàn Nhất Thế Giới?

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:15:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một tiếng “xoẹt… xoẹt…” trống rỗng, giọng nói ngọt ngào của trẻ con vang lên: “Ba ơi, mẹ ơi, con là Song Song đây.”

Mẫn Thành Hàng và Mẫn Gia Hoè cùng nín thở, chăm chú nhìn chiếc máy nghe nhạc nhỏ bé.

“Ba ơi, con đã được chị cảnh sát cứu rồi, hiện giờ con rất an toàn.”

“Mẹ ơi, mẹ phải nhớ uống thuốc, ngủ sớm nha.”

"Một mình ba trong trại tạm giam, ba có sợ không ạ?"

“Ba ơi, nhất định ba phải bảo cảnh sát bắt hết bọn người xấu đi đấy! Đừng để chúng bắt cóc các bạn nhỏ khác nữa.”

Khi giọng của Mẫn Song Song ngừng lại, vợ chồng Mẫn Thành Hàng và Mẫn Gia Hoè vẫn tham lam nhìn chằm chằm vào chiếc máy nghe nhạc, như thể con gái họ đang ẩn nấp trong đó.

Mẫn Gia Hoè vui mừng đến bật khóc: “Song Song đã được cảnh sát cứu rồi!”

Mẫn Thành Hàng cũng mỉm cười mãn nguyện: “Tôi biết mà, Song Song nhà tôi thông minh lắm.”

Triệu Hướng Vãn cất máy nghe nhạc lại vào túi, nhìn Mẫn Thành Hàng: “Anh, có sẵn lòng hợp tác với chúng tôi không?”

Mẫn Thành Hàng không chút do dự mà gật đầu: “Tôi sẵn lòng!”

Ngay lúc này, vợ đang ở trước mặt, con gái đã được cảnh sát giải cứu, Mẫn Thành Hàng còn gì phải lo lắng nữa?

Cuối cùng, khi Mẫn Thành Hàng đồng ý tin tưởng và hợp tác với cảnh sát, Cao Quảng Cường âm thầm gật đầu, quả nhiên Triệu Hướng Vãn nói đúng, nhược điểm của Mẫn Thành Hàng chính là vợ và con gái mình. Chỉ cần giúp hắn ta tìm lại họ, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-854-noi-an-toan-nhat-the-gioi.html.]

Mẫn Thành Hàng nói: “Ngày 10 tháng 9, sau khi tan làm, giám đốc Lưu tìm tôi nói chuyện, hắn nói rất nhiều về năng lực nghiệp vụ, thái độ làm thêm và hoàn cảnh gia đình của tôi. Tôi nhìn đồng hồ nhắc hắn, nói rằng tôi còn phải về nhà nấu cơm, nhưng hắn lại như cố tình kéo dài thời gian, nói đến hơn sáu giờ mới cho tôi về. Trên đường về nhà, tôi đã có một dự cảm không lành. Dự cảm này của tôi rất mạnh và rất linh nghiệm. Khi xưa Gia Hòe sinh Song Song, lần đầu phát bệnh, hay khi Song Song bị sốt cao lúc đi học… Tôi đều có linh cảm như thế mà lập tức đến bên họ.”

Mẫn Thành Hàng và vợ nhìn nhau, ánh mắt chan chứa tình cảm sâu đậm.

Mọi người đều có thể nhìn ra được, tình cảm của đôi vợ chồng này thật sự rất tốt. Một đôi trẻ mồ côi lớn lên trong khổ cực, sau khi nên duyên vợ chồng, thời gian xa cách chưa bao giờ vượt quá ba ngày, họ như cây leo bám vào cây lớn, nương tựa lẫn nhau.

Sau cái nhìn đầy tình cảm, Mẫn Thành Hàng không lãng phí thời gian, tiếp tục kể.

“Nhà tôi ở khu tập thể cũ của ngân hàng phân cho, nằm trên đường Thư Viện. Ngân hàng yêu cầu chúng tôi luân phiên công tác, cứ ba năm lại chuyển đến một chi nhánh khác, hiện tại tôi làm ở chi nhánh đường Tân Hoa, cách khu tập thể cũ một chút. Đạp xe mất khoảng mười lăm phút. Tôi vội vàng về đến nhà, khi mở cửa thì phát hiện trong nhà trống trơn, chỉ có một mẩu giấy đặt trên bàn trà. Trên giấy viết: Đừng báo cảnh sát, mọi thứ phải nghe theo sắp xếp, chờ người của chúng tôi liên lạc với anh.”

Nói đến đây, Mẫn Gia Hàng nhìn về phía vợ mình, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng: "Sao bọn chúng có thể bắt em và con đi thế? Em có bị thương không? Chúng có cho em uống thuốc không?"

Cơ thể Mẫn Gia Hoè ốm yếu bệnh tật, giọng nói hơi thiếu sức nhưng lại rất dịu dàng.

“Bình thường anh luôn tan làm đúng giờ, nhưng hôm đó Song Song đã tan học về nhà mà vẫn không thấy anh về, em hơi lo lắng, định xuống trạm điện thoại dưới lầu để gọi hỏi anh xem thế nào, thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Lúc đó em cũng không nghĩ nhiều, mở cửa thì thấy hai người đàn ông lạ mặt. Một người trông rất dữ tợn, hắn bế thốc Song Song lên tay, trong tay cầm một con dao, đe dọa em, nếu em dám lên tiếng thì hắn sẽ đ.â.m c.h.ế.t Song Song.”

Nghe đến đây, cả người Mẫn Gia Hoè bắt đầu run rẩy không ngừng. Dù đã qua bao nhiêu ngày trôi qua, cô ấy vẫn còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nhớ lại chuyện này.

Mẫn Thành Hàng an ủi: “Đừng sợ, giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi, chúng ta đang ở Cục cảnh sát, đây chính là nơi an toàn nhất thế giới.”

Nơi an toàn nhất thế giới?

Cao Quảng Cường, Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang nhìn nhau, cảm nhận sâu sắc trọng trách trọng đại của mình.

Mẫn Gia Hòe nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, em biết rồi, khi nhìn thấy anh, lại biết Song Song an toàn, em không còn thấy sợ nữa.”

Cô ấy dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Người đàn ông đó cầm dao, quấn trong một chiếc áo, nhưng lộ ra chút mũi d.a.o rất sáng và sắc, hắn một tay bế Song Song, mũi d.a.o dí vào lưng con bé, em nào dám chống cự, thậm chí không dám lên tiếng. Song Song còn nhỏ, lưng lại mỏng, chỉ cần một nhát đ.â.m là mất mạng ngay. Chúng ta chỉ có mỗi đứa con gái này, em không dám mạo hiểm. Em hỏi hắn định đưa mẹ con em đi đâu, nói rằng sức khỏe em không tốt, con bé lại nhỏ, chẳng giúp ích gì cho bọn chúng đâu, mang theo còn vướng chân, không bằng ra điều kiện ngồi xuống thương lượng.”

Loading...