Thế là, Lưu Thương Quân và Mẫn Thành Hàng đạt được thỏa thuận. Ngày 14, sau khi Mẫn Gia Hòe và Mẫn Thành Hàng nói chuyện điện thoại, Mẫn Thành Hàng uống một ít rượu, mang theo con d.a.o lớn mà A Cường đưa, rồi lao đến ngôi trường tiểu học gần cục công an để c.h.é.m người lung tung.
Mẫn Thành Hàng cười cay đắng: "Xin lỗi, tôi chỉ có cách này để khiến tổ trọng án chú ý. Tôi phải đảm bảo được tiếp xúc với họ ngay lập tức để họ cảnh giác."
Triệu Hướng Vãn đứng lên, dẫn Mẫn Gia Hòe ra khỏi phòng thẩm vấn, sắp xếp cho cô ấy chờ ở văn phòng tổ trọng án số 1.
Khi Triệu Hướng Vãn quay lại, Mẫn Thành Hàng đã thuật lại toàn bộ quá trình.
"Về bọn chúng, tôi biết có Lưu Thương Quân, A Cường; kẻ bắt cóc vợ tôi, một người họ Cung, một người gọi là A Lượng. Còn những kẻ khác thì tôi không rõ."
"Tôi cũng không biết tại sao bọn chúng lại nhất định phải cứu Khưu Tam Dũng."
"Ban đầu tôi dự định chờ đến khi bọn chúng hành động rồi mới báo cảnh sát, vì khi đó chắc chắn bọn chúng đã cao chạy xa bay, không còn đe dọa đến tính mạng của vợ con tôi."
Nói đến đây, Mẫn Thành Hàng ngước lên nhìn Triệu Hướng Vãn: "Cảnh sát, thật sự xin lỗi, tôi cũng vì vợ con mà không còn cách nào khác. Giờ họ đã an toàn, tôi cũng yên tâm rồi, cảm ơn các anh, các anh thật tốt."
Triệu Hướng Vãn giơ tay ngăn hắn ta cảm ơn, ánh mắt lạnh lùng: "Khi nãy có vợ anh ở đây nên tôi chưa hỏi. Giờ cô ấy đang chờ ở văn phòng chúng tôi, vậy thì tôi không khách sáo nữa."
Nhìn ánh mắt của cô, Mẫn Thành Hàng bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng.
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Thứ nhất, anh nói là để đảm bảo tiếp xúc với tổ trọng án ngay lập tức, vì vậy mới chọn cách c.h.é.m người giữa phố. Tôi không đồng ý điểm này. Nếu muốn chúng tôi chú ý, muốn trực tiếp tiếp xúc với tổ trọng án, thật ra tự thú là đủ rồi. Tôi hỏi anh, tại sao anh lại cầm d.a.o c.h.é.m những đứa trẻ vô tội ở trường học?"
Mặt Mẫn Thành Hàng tái nhợt, miệng khô khốc, không thể thốt ra một lời nào.
[Cảnh sát này có ánh mắt thật sắc bén, nhưng câu hỏi này ngay cả tôi cũng không trả lời được.]
Triệu Hướng Vãn nói: "Nếu anh nói phải giơ d.a.o để thu hút sự chú ý của cảnh sát, anh có thể đến khu dân cư đối diện sở công an, đối đầu với dân cư hoặc bảo vệ; anh có thể đứng trước cổng sở công an để c.h.é.m cảnh sát đang tan ca. Tôi hỏi anh, tại sao anh lại đến trường học c.h.é.m những đứa trẻ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-858-vo-liem-si.html.]
Mẫn Thành Hàng bị động ngẩng lên, nhìn đờ đẫn vào Triệu Hướng Vãn: "Tôi, tôi uống rượu say, tôi cũng không biết..."
Triệu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: "Không, anh biết rõ!"
Bị tiếng quát của Triệu Hướng Vãn làm cho giật mình, Mẫn Thành Hàng sững người. Tôi biết sao? Tôi biết cái gì?
Triệu Hướng Vãn nói: “Vì… trẻ con là đối tượng ít có khả năng phản kháng nhất, chúng không đề phòng người lạ, và chúng thật ngây thơ đáng yêu. Những gương mặt rạng rỡ không ưu phiền của bọn trẻ chẳng phải chính là chiếc gai trong lòng anh sao? Bởi anh chưa từng được cha mẹ yêu thương, nên anh căm ghét sự ngây thơ ấy. Khi lên kế hoạch gây án để thu hút sự chú ý của cảnh sát, lựa chọn đầu tiên trong tiềm thức của anh chính là tấn công trẻ em.”
Ngừng một chút, Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Đê tiện!”
Mẫn Thành Hàng tay chân lạnh toát, cảm giác như rơi vào hố băng.
Vô liêm sỉ?
Mấy đứa trẻ vô ưu vô lo, vẻ mặt vui vẻ, là một cái gai trong lòng của hắn ta. Bởi vì từ trước đến giờ chưa được hưởng thụ cảm giác cha mẹ yêu thương, chăm sóc, cho nên Mẫn Thành Hàng căm ghét sự ngây thơ đó.
Lời nói của Triệu Hướng Vãn tựa như lưỡi d.a.o sắc bén, vô tình cắt bỏ đi lớp vỏ ngụy trang mà Mẫn Thành Hàng đã xây dựng cho mình suốt hơn ba mươi năm qua.
Sau khi lớp vỏ ngụy trang đó bị cắt bỏ, sự u tối trong nội tâm hắn ta cũng được phơi bày ra ngoài, không hề sót một chi tiết nào.
Tiếng hít thở của Mẫn Thành Hàng dần trở nên nặng nề hơn, ánh mắt hắn ta dán chặt về phía Triệu Hướng Vãn, cổ họng tựa như bị ai đó bóp chặt, không nói được dù chỉ là một chữ.
Cho dù Mẫn Thành Hàng đã lần nữa nhấn mạnh, hắn ta làm tất cả những chuyện này cũng vì để cứu vợ và con gái mình, thế nhưng mỗi một lựa chọn đều xuất hiện sự đắn đo, đây cũng là điều mà Triệu Hướng Vãn buộc phải làm rõ.
Vào sáng sớm lúc nhìn thấy Mẫn Song Song, trong lòng Triệu Hướng Vãn đã nảy sinh nghi ngờ.
Một đứa bé ngây thơ, một đứa bé được lớn lên trong tình yêu thương và sự cưng chiều, sao lại có thể khôn khéo hiểu chuyện như Mẫn Song Song được chứ? Thậm chí ngay cả việc muốn đi vệ sinh cô bé cũng không dám nói ra yêu cầu đó với cha mẹ, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa mới chịu lên tiếng.
Mẫn Thành Hàng nói Song Song là mạng sống của hắn ta, thế nhưng tại sao người mà Mẫn Thành Hàng yêu cầu gặp mặt, yêu cầu gọi điện thoại, luôn luôn chỉ có Mẫn Gia Hoè mà không có Mẫn Song Song? Thay vì nói hắn ta tin rằng con gái có thể thoát được thì nên nói Mẫn Thành Hàng đã âm thầm lựa chọn giữa vợ và con gái… Hắn ta chỉ thích Mẫn Gia Hoè mà thôi.