Đối mặt với tiếng gào thét của anh ta, các thành viên của tổ trọng án, Cao Quảng Cường, Chúc Khang và Chu Phi Bằng đều vô cùng bình tĩnh.
Bọn họ đã từng nhìn thấy vô số nghi phạm sau khi bị Triệu Hướng Vãn thẩm vấn đều phải than trời trách đất, tinh thần tan vỡ, cả người co giật, gào thét điên loạn như Mẫn Thành Hàng chỉ là mức độ bình thường mà thôi.
Sau khi phát tiết cảm xúc chân thật từ sâu trong nội tâm mình, Mẫn Thành Hàng dần dần bình tĩnh lại, thái độ của hắn ta cũng trở nên thành khẩn, đàng hoàng hơn rất nhiều.
[Ánh mắt của đồng chí cảnh sát này sắc bén thật, không thể che giấu bất cứ điều gì trước mặt cô ấy.]
[Xem ra muốn rút lui nguyên vẹn là việc không thể nào, chỉ hy vọng bản thân đã thẳng thắn khai nhận thì sẽ nhận được sự khoan hồng đi.]
Thứ Triệu Hướng Vãn muốn chính là thái độ này.
Cuối cùng Mẫn Thành Hàng cũng không tiếp tục giấu diếm nữa: “Tôi thừa nhận, tôi có lòng muốn trả thù, nếu như không có sự ngăn cản của cô, e rằng tôi đã là một tội phạm g.i.ế.c người rồi. Khi ấy tôi đã cam kết với Lưu Thương Quân, chỉ cần anh ta để vợ con tôi về nhà an toàn, tôi sẽ nguyện ý ra đầu thú, nhận hết mọi tội trạng về mình… Trước tiên tôi sẽ nhận tội chết, để cảnh sát bắt tôi đi. Cứ như thế, tôi là một tên tử tù, mãi mãi không thể rời khỏi ngục giam, vậy thì nhận thêm một tội danh nữa có gì quan trọng đâu chứ? Như thế bọn họ cũng yên lòng hơn.”
Chúc Khang nghe thấy lời hắn ta nói, da đầu tê dại: “Anh, vì để bọn họ buông bỏ phòng bị, thả vợ anh ra mà thật sự chuẩn bị phạm một tội danh lớn như g.i.ế.c người sao?”
Mẫn Thành Hàng ngẩng đầu nhìn Chúc Khang, nhẹ nhàng cười một tiếng, trong nụ cười vừa có vẻ oán hận, cũng vừa có vẻ căm ghét, xen lẫn trong đó là vẻ bi thương.
[Nếu như Gia Hoè xảy ra chuyện gì, tôi còn sống để làm gì nữa?]
[Nhiều đứa trẻ chôn theo như thế, cũng không uổng phí gì.]
Một câu tiếng lòng khiến Triệu Hướng Vãn cảm động
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-860-tuong-ke-tuu-ke.html.]
Nhưng câu còn lại khiến Triệu Hướng Vãn chỉ hận không thể xông tới đ.â.m c.h.ế.t Mẫn Thành Hàng.
Gạt bỏ cảm xúc của bản thân, Triệu Hướng Vãn tiếp tục việc thẩm vấn.
“Tại sao người đầu tiên anh nghĩ tới là Lưu Thương Quân chứ không phải đi báo cảnh sát?”
Nếu là bình thường, Mẫn Thành Hàng hẳn là nên hỏi hàng xóm xem vợ mình đã đi bao lâu rồi, để xem xem có còn cứu được nữa hay không. Nếu hắn ta có giá trị với tên bắt cóc, thế thì tạm thời không cần phải lo lắng về tính mạng của vợ mình. Nếu tính mạng của vợ không bị đe doạ, cho dù hắn ta có báo cảnh sát vậy thì cảnh sát cũng sẽ lập tức tiến hành tìm kiếm, nói không chừng có thể cứu được.
Thế tại sao việc đầu tiên Mẫn Thành Hàng làm chính là hẹn gặp Lưu Thương Quân, hơn nữa còn có thời gian hẹn gặp tại quán cà phê nữa?
Mẫn Thành Hàng bị Triệu Hướng Vãn chọt trúng chỗ đau, cũng không tiếp tục giấu diếm nữa, có hỏi có đáp, khai thật toàn bộ.
“Tôi có gì có ích chứ? Chẳng phải chỉ có việc này thôi sao?”
“Lúc trước tôi cho rằng Lưu Thương Quân muốn làm giả sổ sách, biển thủ tiền của ngân hàng, cho nên mới tới tìm tôi hợp tác. Vừa khéo tôi cũng đã có ý định đó từ lâu, bởi vì sổ sách bên quỹ tiết kiệm của ngân hàng chúng tôi rất lộn xộn, hơn nữa ba năm mới luân chuyển một lần, cuối năm nay tôi và giám đốc Lưu đều sẽ bị điều đi, vậy nên muốn giở trò cũng không khó lắm. Tôi vẫn luôn muốn đưa Gia Hoè nhà tôi đến Thượng Hải kiểm tra toàn diện, nằm viện chữa trị, vậy nên tôi cũng rất cần tiền, thế là cũng tương kế tựu kế.”
“Chỉ là… Tôi không ngờ lợi ích của tôi trong chuyện này chính là có dáng vẻ giống với tên cướp khét tiếng Khưu Tam Dũng kia, cứ như thế, kế hoạch ban đầu của tôi phải sửa đổi lại.”
Cao Quảng Cường thật sự không ngờ, Mẫn Thành Hàng trong có vẻ trưởng thành, biết điều, nhưng lại là một người mang theo nhân cách tội phạm tiềm ẩn.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục truy hỏi: “Sau đó thì sao? Sau khi anh đi tự thú, nhận tội, anh dự định sẽ dùng cách gì để đảm bảo quyền lợi của bản thân.”
Trên mặt Mẫn Thành Hàng lộ ra vẻ ranh mãnh: “Lúc tôi và Lưu Thương Quân gặp mặt, tôi đã lén mang theo một chiếc máy ghi âm nhỏ để ghi lại cuộc nói chuyện giữa chúng tôi, sau đó tôi sao chép ra thành hai bản, một bản tôi giấu trong hộp băng tại nhà, bản còn lại tôi gửi cho một người bạn ở thành phố Châu, đó là một người bạn khác từng ở cùng cô nhi viện với tôi, Mẫn Thành Hà. Nếu như tôi ở tù, cậu ấy có thể mang cái này tới gặp Lưu Thương Quân đòi tiền, sau khi nhận được tiền sẽ đưa Gia Hoè nhà tôi đến Thượng Hải chữa bệnh.
Triệu Hướng Vãn nhìn hắn ta một cái: “Anh chắc chắn Lưu Thương Quân sẽ không bỏ trốn sao?”
Mẫn Thành Hàng nói: “Các người không hiểu anh ta rồi, anh ta có họ hàng thân thích trong hệ thống ngân hàng, công việc này lại nhẹ nhàng, thoải mái, không những thế anh ta còn có vợ con, vậy nên chắc chắn không thể nào bỏ qua công việc này được. Nhưng anh ta cùng lắm cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi, không phải là chủ mưu. Thế nên… Tôi lợi dụng điểm yếu để uy h.i.ế.p anh ta là chuyện vô cùng dễ dàng, dùng cái mạng cho chẳng đáng một xu này của tôi đổi lấy tiền chữa bệnh cho Gia Hoè, cũng đáng mà.”