Triệu Hướng Vãn hỏi lại: “Anh chắc chắn Mẫn Thành Hà sẽ giúp anh sao?”
Mẫn Thành Hàng: “Chúng tôi là anh em vào sinh ra tử, những người khác tôi không tin nhưng tôi tin cậu ấy. Cuộc sống của cậu ấy không được tốt lắm, làm việc trong nhà máy, vẫn chưa kết hôn. Cậu ấy cũng giống tôi vậy, từ nhỏ chỉ thích một mình Gia Hoè, vậy nên tôi rất yên tâm khi giao Gia Hoè và Song Song cho cậu ấy.”
Giao phó vợ mình cho một người từng thầm mến vợ mình? Triệu Hướng Vãn cảm thấy khá khó hiểu.
“Anh không sợ sau khi Mẫn Thành Hà nhận được tiền sẽ cướp vợ của anh luôn sao? Anh ta chưa kết hôn, chẳng lẽ không phải bởi vì vẫn còn thích vợ anh sao? Cuối cùng cũng có cơ hội, anh ta sẽ còn nghĩ tới tình cảm anh em giữa hai người sao?”
Mẫn Thành Hàng nhìn Triệu Hướng Vãn: “Nếu như tôi chết, vậy cũng chỉ có thể giao Gia Hoè cho cậu ấy, tôi cũng thấy rất yên tâm.”
Lúc này, Triệu Hướng Vãn mới nhớ tới, lần trước ở cổng trường tiểu học Khải Minh, con d.a.o phay kia của Mẫn Thành Hàng thật sự đã bổ thẳng vào đầu một cô bé, khi đó hắn ta chẳng hề nương tay một chút nào!
Hắn ta vốn chính có ý định trả thù xã hội, hoàn toàn không nghĩ tới việc còn sống rời khỏi ngục tù.
Chính bởi vì Mẫn Thành Hàng nghĩ như vậy, để cho “bọn họ” cảm nhận được thành ý, hơn nữa hai mẹ con Mẫn Gia Hoè và Mẫn Song Song lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, thế nên nhóm Cung Trường Thuỷ mới không ngược đãi hai mẹ con bọn họ.
Trong lúc bất chợt, cho dù gặp nhiều người có lòng dạ phức tạp, Triệu Hướng Vãn chỉ đành thở dài một cái.
Mẫn Thành Hàng nói: “Đồng chí cảnh sát, cô không cần than thở thay cho tôi đâu. Cô biết không? Lúc nhìn thấy Khưu Tam Dũng, phản ứng đầu tiên của tôi hoàn toàn không phải là vui mừng, mà là cảm thấy thoải mái: Chẳng trách vì sao tôi không vui mừng khi nhìn thấy mọi thứ như Gia Hoè nhà tôi, chẳng trách vì sao trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy giận dữ, bất bình, hoá ra… Tôi chính là một người xấu xa! Cùng một loại người với Khưu Tam Dũng.”
“Tôi ra tay trước, tôi đã nghiên cứu về cái người tên Khưu Tam Dũng này, cậu ta nhỏ hơn tôi hai tuổi, thế có nghĩ là em trai của tôi đúng không? Năm cậu ta ra đời cũng tốt hơn tôi, ở mấy vùng nông thôn vẫn có cái ăn, nuôi sống được cậu ta, vậy nên cậu ta không bị cha mẹ bỏ rơi. Cậu ta học hết cấp ba, sau đó đi lính, được điều chuyển đến ban quân sự huyện thành, có được một công việc rất tốt, về sau cậu ta không cam lòng sống một cuộc đời bình thường, nhẹ nhàng, thế là đến thành phố Châu làm tài xế taxi, kiếm được rất nhiều tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-861-toi-chinh-la-mot-nguoi-xau-xa.html.]
“So với tôi, có lẽ cậu ta may mắn, hạnh phúc hơn tôi nhiều đúng không? Thế nhưng cậu ta vẫn có điều bất mãn. Cậu ta cảm thấy bản thân mình hẳn nên kiếm nhiều tiền hơn, cậu ta cảm thấy bản thân mình trời sinh nên là một anh hùng, vậy nên lúc cậu ta xông vào nhà cướp bóc, c.h.é.m g.i.ế.c người khác cũng không hề chớp mắt lấy một cái. Rõ ràng phần lớn những đứa bé ra đời cùng năm với tôi đều c.h.ế.t đói, rõ ràng mấy đứa trẻ xuất thân từ mấy trại trẻ mồ côi chẳng có mấy người thi đậu đại học Ngân Hàng, rõ ràng tôi có thể lấy được một cô vợ tốt như Gia Hoè, tôi thật sự đã may mắn hơn rất, rất nhiều người, thế nhưng tại sao tôi lại thấy bất mãn chứ? Tại sao trong lòng tôi lại tràn đầy oán hận vậy?”
Nói tới đây, Mẫn Thành Hàng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Triệu Hướng Vãn, trong mắt lộ vẻ tự trách: “Một người như tôi, sống trên đời chỉ tổ lãng phí lương thực, thế thì chẳng bằng c.h.ế.t đi cho rồi.”
Triệu Hướng Vãn đã nhìn ra, Mẫn Thành Hàng cũng tốt, Khưu Tam Dũng cũng được, đều là những người cực kỳ thông minh.
Tuy nhiên, mấy người thông minh lại có một căn bệnh chung, đó là nghĩ nhiều nhưng làm ít.
Phần lớn những người thông minh đều muốn đi đường tắt, không muốn uổng phí công sức của mình.
Cho nên ánh mắt của hắn ta vẫn luôn chỉ nhìn về những người thành công nhờ đi đường tắt.
Nào ngờ, cho dù là những người thành công nhờ đi đường tắt thì vẫn phải trải qua một đoạn đường gập ghềnh, quanh co mới có thể thành công được.
Cho dù là những người có được thành công một cách dễ dàng, không nhọc nhằn, thật ra họ cũng bỏ ra rất nhiều thứ mà những người bình thường hoàn toàn không biết trân trọng, ví dụ như trinh tiết, ví dụ như lòng tự trọng, ví dụ như danh dự, hay cũng có thể là… Tự do.
Thế giới này vốn không có sự công bằng tuyệt đối, xuất phát điểm của mỗi người là không giống nhau.
Muốn nhận được sự công bằng, vậy thì phải khiến bản thân mình càng mạnh mẽ.
Không có thành công nào dễ dàng có được, đều phải tích lũy từng bước từng bước, nếu không sẽ dễ dàng vỡ tan.
Không có thu hoạch nào không cần phải cày cấy, đều là từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống, nếu không sẽ dễ dàng bị phá huỷ.