Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 862: Bản Thân Mình Vẫn Luôn Cầu Mong Sự Công Bằng Từ Những Người Khác

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:15:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Triệu Hướng Vãn cũng không nói điều gì đao to búa lớn, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Anh lựa chọn thế nào, đó là cuộc sống của anh, nhưng… Tôi là cảnh sát, tôi phải đòi lại công bằng cho những người yếu thế hơn.”

“Công bằng?” Mẫn Thành Hàng chợt ngẩng đầu: “Công bằng? Trên đời này thật sự có thứ gọi là công bằng sao?”

Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Có chứ, công bằng nằm tại lòng người.”

Mẫn Thành Hàng không ngừng lặp lại lời của Triệu Hướng Vãn: “Công bằng nằm tại lòng người? Công bằng nằm tại lòng người, công bằng nằm tại lòng người.”

Mẫn Thành Hàng đột nhiên ngừng lặp lại, nghiêm túc nhìn Triệu Hướng Vãn: “Tại sao tôi lại cảm thấy trên đời này chẳng hề có thứ gọi là công bằng nhỉ?”

Triệu Hướng Vãn: “Bởi vì có người đã phá hỏng nó.”

Mẫn Thành Hàng cảm thấy hơi sửng sốt: “Có người phá hỏng nó sao?”

Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Đúng, đó có thể là bản thân anh, Khưu Tam Dũng, Lưu Thương Quân, Cung Trường Thuỷ, A Cường, A Lượng, hoặc có cũng có thể là những người khác.”

Mẫn Thành Hàng rơi vào trầm tư.

[Mình đã phá hỏng sự công bằng?]

[Nhưng bản thân mình vẫn luôn cầu mong sự công bằng từ những người khác cơ mà?]

Một phút sau, Mẫn Thành Hàng đột nhiên đưa tay chống lên trán, bật cười lớn: “Ha ha ha ha…”

Mẫn Thành Hàng cười tới mức nước mắt tuôn trào, lúc này mới dần kiềm chế lại.

Mẫn Thành Hàng nhìn Triệu Hướng vãn: “Đáng tiếc, tôi hiểu được đạo lý này quá muộn rồi.”

Triệu Hướng Vãn cũng không an ủi anh ta, trái lại chỉ gật đầu một cái: “Đúng là muộn màng rồi, mời anh vào tù nghiền ngẫm lại đi.”

Nghe thấy lời của Triệu Hướng Vãn, Mẫn Thành Hàng lại bật cười lần nữa, tiếng cười lần này nghe cũng vui vẻ hơn ban nãy nhiều, vừa cười vừa nói với Triệu Hướng Vãn: “Đòi lại công bằng thay cho những người yếu thế hơn, cô có làm được như những gì cô nói không?”

Triệu Hướng Vãn trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là được rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-862-ban-than-minh-van-luon-cau-mong-su-cong-bang-tu-nhung-nguoi-khac.html.]

Sự u ám trong mắt Mẫn Thành Hàng tiêu tán, cả người cũng thả lỏng hơn rất nhiều: “Được, có mấy cảnh sát tốt như mấy đồng chí, thế thì tôi yên tâm rồi.”

Hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua ba vị cảnh sát trước mặt: “Bây giờ cần tôi làm gì? Cần tôi phối hợp thế nào? Các đồng chí cứ nói đi.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Bây giờ Lưu Thương Quân đang ở đâu? Bình thường anh ta sẽ liên lạc với đồng bọn bằng cách nào? Làm thế nào mới đảm bảo không sót một người nào?”

Mẫn Thành Hàng trầm ngâm trong chốc lát: “Tôi có lưu số máy nhắn tin của Lưu Thương Quân, lần trước tôi đã liên lạc để hẹn gặp mặt anh ta thông qua số máy này. Anh ta là khách quen ở quán cà phê gần đường Tân Hoa ấy. Ngoài ra, có một lần trong lúc đi ăn cùng các đồng nghiệp trong đơn vị, chúng tôi phát hiện anh ta và Lương Linh Diễm có điều mờ ám, chúng tôi nghe nói Tiểu Lương có thuê một căn hộ trên đường Báo Xã, nói không chừng đó là điểm dừng chân của hai người họ. Nếu muốn bắt trọn ổ không một ai lọt ra ngoài, vậy thì tốt nhất không nên bứt dây động rừng, chờ tới khi bọn họ ra tay thì tóm gọn cả mẻ luôn.”

Lần này đến phiên Triệu Hướng Vãn cười.

Mẫn Thành Hàng không hiểu hỏi lại: “Cô cười gì thế?”

Triệu Hướng Vãn khoát khoát tay, đứng lên, nói với Cao Quảng Cường: “Chúng ta không cần đợi thêm nữa đâu ạ, cứ thế tiến hành bắt người, nhanh chóng thẩm vấn, hạ gục từng người một.”

Cao Quảng Cường cũng không chút do dự: “Được, thế chúng ta bắt đầu từ ai đây?”

Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang cùng đồng thanh nói ra một cái tên: “Lưu Thương Quân.”

Lưu Thương Quân, một người ngay cả công việc cũng không bỏ được, hiển nhiên là người có nhiều băn khoăn nhất, vậy nên bắt đầu từ hắn là đơn giản nhất.

Cứ như thế, Cao Quảng Cường dẫn đầu rời khỏi cửa cục cảnh sát thành phố, quả nhiên vừa ra đã nhìn thấy Lưu Thương Quân đang sốt ruột đứng trước cửa chờ Mẫn Gia Hoè.

Lưu Thương Quân chặn Cao Quảng Cường lại hỏi: “Sĩ quan Cao, người đâu rồi?”

Cao Quảng Cường giả vờ không biết, trái lại còn lên tiếng dạy dỗ hắn mấy câu, bảo hắn đừng nhớ nhưng tới vợ của đồng nghiệp, chọc Lưu Thương Quân tức giận không thôi, thế nhưng hắn cố gắng kiềm chế, không dám thể hiện ra, nhưng lại không nhịn nổi, vô cùng khó chịu.

[Ông đây nhớ nhung cô ta cái rắm đấy! Một con nhỏ yếu ớt đầy bệnh, cũng chỉ có Mẫn Thành Hàng xem cô ta như bảo bối, ngay cả mạng mình cũng không màng tới thôi.]

[Thôi cứ mặc kệ vậy, Trường Thuỷ và A Lượng vẫn còn đang ở tiện lẩu chờ mình cơ, phải mau mau thương lượng đối sách đi thôi.]

[Nếu tên chó c.h.ế.t kia không đưa họ Khưu ra, vậy thì phi vụ này không thể hoàn thành được rồi.]

[Vợ chồng bọn họ còn chẳng cần đến con gái sao? Mẹ kiếp, đúng là cầm thú!]

Lưu Thương Quân vừa nghĩ thầm trong lòng, vừa thất thểu rời đi, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Cao Quảng Cường liếc nhìn Triệu Hướng Vãn đã thay quần áo bình thường đang đứng phía sau.

Loading...