Chúc Khang phụ trách viết biên bản đứng bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình, lúc này cũng cảm thấy choáng ngợp, mê mẩn.
Triệu Hướng Vãn chỉ nhẹ nhàng hỏi vài câu, thế là có thể bình tĩnh đưa ra phán đoán như thế? Rốt cuộc cô làm thế nào?
Sau khi chắc chắn bọn họ không bỏ sót một người nào, lúc này Triệu Hướng Vãn mới quay trở lại phòng thẩm vấn.
Chúc Khang hỏi cô: “Còn thẩm vấn nữa không?”
Triệu Hướng Vãn ngồi xuống trở lại vào ghế: “Tiếp tục chứ, không phải đây chỉ mới vừa bắt đầu thôi sao?”
Vừa mới bắt đầu sao?
Thế sao ban nãy cô lại có thể đưa ra kết luận?
Chúc Khang cảm thấy có hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ để vấn đề trong lòng, định chờ sau khi kết thúc vụ án sẽ lại tới thỉnh giáo cô sau.
Triệu Hướng Vãn yên lặng nhìn Lưu Thương Quân, khẽ cười một tiếng: “Không chịu khai đúng không? Định chờ tôi tung ghi âm của Mẫn Thành Hàng ra rồi mới chịu nói đúng không?”
Lưu Thương Quân tiếp tục ngoan cố: “Tôi chẳng làm gì cả!”
Triệu Hướng Vãn lấy ra cuộn băng ghi âm Chu Như Lan vừ mang tới, bỏ vào máy ghi âm.
Sau đó bấm nút phát.
Nhạc nền vang lên, đó là một bài hát Quảng Đông nghe khá da diết.
“Phải đối mặt thế nào đây,
Từng cùng nhau trải qua bao gian khó,
Bây giờ chỉ còn một mình trên hành trình này,
Phải làm thế nào để nói ra tiếng lòng cho em đây.”
Xen lẫn trong tiếng hát là cuộc đối thoại mơ hồ giữa hai người đàn ông.
“Các người muốn tôi làm gì?”
“Sao các người lại biết là tôi?”
“Câu trả lời gần như đã lộ rõ, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
“Không ngờ anh lại là một người thông minh như thế.”
“Nói đi, cần tôi làm gì?”
“Tôi muốn cậu đến cục cảnh sát tự thú, cứu cậu ta ra ngoài.”
“Tại sao lại thế?”
“Bảo cậu vào thế thì cậu cứ vào thế đi, hỏi nhiều như thế để làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-865-chuyen-xau-cua-nguoi-khac-anh-chot-da-gi-chu.html.]
Nghe đến đây, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán Lưu Thương Quân.
[Thằng chó c.h.ế.t này ghi âm thật!]
[Mẫn Thành Hàng, ông đây xem thường mày rồi.]
Triệu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: “Anh bẫy người khác, cho người bắt cóc vợ con anh ấy, anh ấy ghi âm cuộc nói chuyện với anh sau đó tố cáo với cảnh sát, không phải là rất công bằng sao?”
Lưu Thương Quân cảm thấy chột dạ, hung hăng nuốt nước bọt một cái, cố gắng nặn ra một vẻ mặt vui vẻ: “Tôi, tôi chỉ là được người khác nhờ vả, muốn khuyên cậu ta nhận tội mà thôi. Đồng chí cảnh sát, tôi biết lỗi của mình rồi.”
Triệu Hướng Vãn lại hỏi: “Anh được ai nhờ?”
Đối mặt với những câu hỏi dồn ép của cảnh sát, Lưu Thương Quân cũng không thể không nói thật: “A Lượng, Cảnh Lượng.”
Các cảnh sát có kinh nghiệm thẩm vấn đều hiểu, chỉ cần lớp phòng tuyến trong lòng của nghi phạm tan vỡ, thế thì nghi phạm sẽ khai rõ mọi chuyện.
Vì để thoát tội, ngay cả việc ngủ với Lương Linh Diễm mấy lần, giúp cô ta thuê phòng ở đâu để hai người tiện hẹn hò, sau đó cô ta làm thế nào để lấy thông tin từ chỗ chồng mình, Lưu Thương Quân đều khai ra toàn bộ.
Chúc Khang ngồi bên cạnh vừa viết biên bản, vừa lặng lẽ giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, hóng chuyện mà nghe nhắc tới đồng nghiệp của mình, đúng là chẳng dễ dàng gì.
Triệu Hướng Vãn nhìn anh ấy một cái: “Chuyện xấu của người khác, anh chột dạ gì chứ?”
Chúc Khang cười khổ: “Đây không phải người quen.”
Triệu Hướng Vãn: “Lúc anh ấy tiết lộ tin tức chắc là cũng không nghĩ tới việc có thể khiến công việc của chúng ta bị động.”
Chúc Khang vừa nghe, mồ hôi trên trán cũng lập tức dừng lại.
Đúng thế, cái tên mồm miệng không kín kẽ, đi hỏi han khắp nơi, bị cắm sừng là đáng đời!
Sau khi thẩm vấn xong Lưu Thương Quân thì cũng qua giờ cơm rồi.
Triệu Hướng Vãn rời khỏi phòng thẩm vấn, vừa bước ra đã nhìn thấy Quý Chiêu đang đứng chờ cô ở hành lang.
Quý Chiêu là hoạ sĩ vẽ chân dung tội phạm của cục cảnh sát thành phố, vậy nên đến phòng làm việc của tổ trọng án cũng vô cùng bình thường.
Triệu Hướng Vãn có chút ngạc nhiên, nhanh chân đi đến trước mặt anh: “Sao anh lại đến đây?”
Quý Chiêu nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, nghĩ đến việc cô vừa xuất viện đã phải làm việc với cường độ cao, thế là đau lòng giơ tay ra giúp cô vén mái tóc đang rơi vãi trên gò má của cô.
[Em ăn gì chưa?]
Triệu Hướng Vãn ngượng ngùng lắc đầu một cái.
Vừa rồi quá căng thẳng, chỉ sợ để lỡ một phần tử tội phạm nào đó, thế nên sau khi biết toàn bộ nội dung sự việc từ Lưu Thương Quân, lúc này cô mới có tâm trạng để ý tới bản thân mình.
Quý Chiêu thở dài một cái, đưa hộp giữ nhiệt tới trước mặt cô.
[Anh có làm hai món, em mau ăn đi.]
Triệu Hướng Vãn vừa kinh ngạc vừa vui mừng đưa tay nhận lấy chiếc hộp giữ nhiệt từ tay Quý Chiêu, sau đó nhanh chóng phất phất tay với Chúc Khang và Chu Như Lan: “Hai người mau tới nhà ăn dùng cơm đi ạ.”
Chúc Khang và Chu Như Lan đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt thở dài một cái, chỉ hy vọng lúc này xuống nhà ăn vẫn còn cơm canh nóng hổi chờ bọn họ.