Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 876: Còn Hai Kẻ Sát Nhân Nữa

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:16:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi biết rồi, đời tôi coi như chấm hết.”

“Vậy là từ đó tôi sống như một hồn ma, như một con chuột. Tôi lẩn trốn trong thành phố của những con dao, chỉ khi nhìn thấy cả căn phòng đầy d.a.o tôi mới không còn sợ hãi như vậy nữa. Tôi đi khoác lác khắp nơi, bảo mình đã g.i.ế.c rất nhiều người, nhưng thực ra... dưới tay tôi chỉ có hai mạng người, một là A Hạ, một là cô gái nhỏ nhà họ Cung.”

Nói đến đây, A Cường bỗng trở nên sốt sắng, nghiêng người về phía trước: "Cảnh sát ơi, bắt tôi đi. Các anh có biết không? Vừa rồi tôi ngồi trên ghế tạm giam chợp mắt một lát, ngủ ngon lành. Ở đây toàn là song sắt, rất an toàn, rất an toàn.”

Chúc Khang nhìn hắn lạnh lùng: "Phạm tội từ khi mười sáu tuổi, g.i.ế.c người để lại bóng ma tâm lý đúng không?”

A Cường không nói gì, chỉ từ từ nghiêng đầu, đưa tai phải về phía Chúc Khang.

Điều đó có nghĩa là, hắn đang lắng nghe, đang hồi tưởng.

“Hồi đó còn trẻ dại, đọc sách thấy mấy chuyện gì mà đánh cướp, làm thảo khấu, uống rượu bát to, ăn thịt miếng lớn, bao nhiêu khí phách, bao nhiêu là oai phong náo nhiệt!”

“Lúc chúng tôi học cấp hai, đúng vào thời kỳ phong trào vận động, các thầy cô cũng không dám quản, không dám nói gì. Nếu họ dám ép chúng tôi làm bài tập, chúng tôi sẽ dán cáo thị mắng họ. Nếu họ dám phê bình chúng tôi, chúng tôi sẽ kéo họ ra đội mũ giấy. Cho dù chúng tôi làm quá đến đâu, chỉ cần cầm cuốn sách lớn đọc to là không ai dám nói chúng tôi nửa lời.”

“Nhưng g.i.ế.c người thật sự chẳng có chút cảm giác sảng khoái nào.”

“Tôi sợ, sợ đến c.h.ế.t khiếp! Khi Tứ Xuân c.h.é.m ông bà nội mình, một tia chớp đánh xuống, tôi thấy mặt cậu ta đầy máu, mắt đỏ lừ, sợ đến nỗi tay cầm d.a.o cứ run lên.”

Chúc Khang nghiến răng nói: "Anh đã g.i.ế.c chị tôi! Chị ấy mới chín tuổi thôi!"

Lư Phú Cường ngửa đầu, ngây người nhìn Chúc Khang, bỗng nhiên nhếch miệng cười: "Ồ, thì ra chị cậu chính là cô bé đó sao? Xin lỗi nhé, tôi không nhận ra chị cậu. Nhưng Tứ Xuân đã nói là nhất định phải g.i.ế.c một người, không thì cậu ấy sẽ g.i.ế.c tôi. Tôi không dám c.h.é.m người lớn, chỉ dám c.h.é.m trẻ con, xin lỗi nhé…”

Lư Phú Cường cười toe toét, để lộ hàm răng vàng xỉn vì thuốc lá, vừa xấu xí vừa đáng sợ.

Chúc Khang truy hỏi: "Giết A Hạ là năm nào, ở đâu? Xử lý t.h.i t.h.ể thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-876-con-hai-ke-sat-nhan-nua.html.]

Lư Phú Cường thành thật khai báo.

Hai mươi năm nay hắn luôn sống trong cảnh lẩn trốn, lo sợ bị tống vào tù, lo sợ bị cảnh sát xử bắn. Cho đến hôm nay, khi vào đồn giam giữ, nhìn thấy những cảnh sát trong bộ đồng phục xanh lá, hắn mới kể hết những tội lỗi chôn chặt trong lòng. Bỗng chốc cảm thấy như trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm hẳn đi.

Khai báo xong, hắn ký tên vào bản ghi lời khai, còn đưa ra một yêu cầu: “Cảnh sát ơi, khi các anh về quê tôi điều tra, có thể giúp tôi đến thăm bố mẹ tôi không? Mười mấy năm qua tôi chưa dám về nhà một lần nào. Tôi sợ quay lại, sợ nhìn thấy căn nhà cũ của nhà họ Cung.”

Chúc Khang không đáp, trong lòng nặng trĩu.

Cuối cùng buổi thẩm vấn cũng kết thúc, đã gần mười một giờ đêm. Triệu Hướng Vãn, Quý Chiêu và Chúc Khang trở lại văn phòng, Cao Quảng Cường vẫn đang đợi họ. Sau khi hiểu rõ tình hình, Cao Quảng Cường đứng dậy, dang tay ôm lấy Chúc Khang, vỗ nhẹ hai cái lên lưng anh ấy.

Chúc Khang giọng khản đặc: "Còn hai kẻ sát nhân nữa, Cung Tứ Xuân và Lư Thượng Vũ. Theo lời A Cường khai, sau vụ án mạng, hội Tam Đao tan rã, họ không còn gặp lại nhau. Sau đó, A Cường bỏ nhà đi, chỉ nghe nói Cung Tứ Xuân ở lại quê, còn Lư Thượng Vũ theo gia đình chuyển vào huyện. Sau này họ sống thế nào, hắn cũng không rõ.”

Cao Quảng Cường hỏi anh ấy: "Cậu định làm thế nào?"

Chúc Khang nói: "Tôi muốn tái khởi động cuộc điều tra về vụ thảm sát, tôi phải lôi cổ hai tên cầm thú đó ra, để chúng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!"

Cao Quảng Cường gật đầu mạnh: "Được! Tôi sẽ gửi lệnh hỗ trợ điều tra tới Cục Công an huyện La, cậu có thể về tham gia điều tra."

Triệu Hướng Vãn nói: "Lão Cao, tôi cũng sẽ đi."

Quý Chiêu lần này tỏ rõ thái độ kiên quyết, nhìn Triệu Hướng Vãn.

[Tôi cũng sẽ đi.]

Công việc của Triệu Hướng Vãn rất bận, đợi cô đi cùng anh không bằng để Quý Chiêu chủ động đi theo.

Triệu Hướng Vãn nhìn Quý Chiêu, nghĩ đến khả năng vẽ chân dung nhanh chóng và chuẩn xác của anh khi nãy, lần này về huyện La điều tra, chủ yếu là tìm người, nên sự góp mặt của Quý Chiêu với tư cách là họa sĩ chân dung sẽ rất quan trọng. Vì vậy, cô nhìn Cao Quảng Cường: "Cho Quý Chiêu đi cùng đi, anh ấy sẽ phụ trách vẽ chân dung để tìm người."

Cao Quảng Cường: "Được, Quý Chiêu đi cùng. Đưa Chu Như Lan đi nữa, cô ấy biết lái xe, cẩn thận, lại có kỹ năng quản lý hồ sơ tốt, việc tái khởi động vụ án mạng gia đình cách đây hai mươi năm sẽ thuận lợi hơn khi có cô ấy."

Loading...