Triệu Hướng Vãn chưa kịp nói gì thì Chúc Khang và Chu Như Lan cùng lúc nói: "Có! Cho ít tương ớt vào."
Được rồi, hai người này quả là mê cay.
Ăn xong bún, Chúc Khang chủ động giúp đỡ việc trong tiệm.
Chúc Khang là người siêng năng, mắt tinh, tay chân lanh lẹ, giúp lau bàn, dọn dẹp bát đũa, thậm chí còn bê bát vào bếp, rửa sạch.
Triệu Đại Thúy càng nhìn càng quý, nhìn Quý Chiêu và Chu Như Lan ngồi lặng lẽ ở bàn, bà ấy khẽ nói với Triệu Hướng Vãn đang giúp xếp bát bên cạnh: "Hai người kia là công tử tiểu thư, chỉ có con với cậu trai này là người siêng năng."
Triệu Hướng Vãn đáp: "Mỗi người một số phận mà cô."
Triệu Đại Thúy bảo: "Nương tựa núi, núi đổ; nương tựa người, người rời đi. Biết tự làm mới là tốt nhất, con gái nhà chúng ta thì cái gì cũng biết, số mệnh tốt nhất."
Triệu Hướng Vãn chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Sau thời gian nghỉ ngơi, Triệu Hướng Vãn và Chúc Khang hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, nóng lòng muốn lập tức chạy đến Tam Thôn Loan bắt đầu triển khai hoạt động điều tra.
Nhưng bởi vì những chuyện dơ bẩn tại Tam Thôn Loan được Cung Trường Thuỷ tiết lộ, bên cạnh đó vụ án này vẫn đang trong quá trình điều tra, thế nên Cao Quảng Cường đã dặn dò bọn họ không được bứt dây động rừng, tránh ảnh hưởng tới những người có liên quan.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bốn người Triệu Hướng Vãn quyết định đi tới tiệm tạp hoá của Kiều Hồng Ngọc ở gần trạm xe, dự định sẽ tìm bà chủ Kiều Hồng Ngọc nói chuyện một chút.
Lúc này đã hơn hai giờ chiều, vậy nên bến xe vô cùng náo nhiệt, đông đúc.
Những chiếc xe khách màu xám trắng, trên cửa kính xe toàn là bụi bẩn, phía trước cabin đặt một tờ giấy bìa cứng màu trắng, bên trên ghi tên trạm đến bằng bút lông, ngoài ra còn có cả tiếng chào mời khách ồn ào.
“Thành phố Tinh, thành phố Tinh, lên xe là đi ngay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-879-nam-nay-tien-moi-la-tinh-yeu-dich-thuc.html.]
“Thành phố Châu, thành phố Châu, có ai đến thành phố Châu không?”
“Chỉ còn ba người nữa thôi là đầy xe rồi, ba người nữa là sẽ khởi hành ngay.”
Tạp hóa Hồng Ngọc nằm trên mặt tiền đường cũng tấp nập người đến người đi.
Triệu Hướng Vãn bảo mấy người Chúc Khang chờ họ ở bên ngoài, một mình cô bước vào quán ăn.
Kiều Hồng Ngọc nhớ Triệu Hướng Vãn, vừa nhìn thấy cô đã lập tức chạy tới chào hỏi: “Em gái, em tới rồi sao?” Nói xong, bà ấy lại đưa mắt nhìn trái nhìn phải một lúc, nhanh chóng tính tiền cho toàn bộ khách trong tiệm, đến khi trong tiệm không còn một vị khách nào nữa, đến lúc này bà ấy mới thấp giọng hỏi: “Em tìm được chị gái mình chưa?”
Triệu Hướng Vãn thích sự lanh lẹ này của Kiều Hồng Ngọc nhất: “Cảm ơn chị, em tìm được rồi.” Sau đó lại đưa tay chỉ chỉ về phía Tam Thôn Loan: “Là bị người bên đó bắt đi!”
Kiều Hồng Ngọc nhướng nhướng mày, nhìn Triệu Hướng Vãn một lượt từ trên xuống dưới.
[Cô gái này đúng là lợi hại, còn có thể cứu chị gái ra khỏi Tam Thôn Loan, mình đúng là xem nhẹ cô bé này rồi!]
[Bên trong Tam Thôn Loan kia, nhà nào nhà nấy đều là họ hàng của nhau, nào có thể cứu người ra dễ dàng như thế?]
Triệu Hướng Vãn cười nhẹ một tiếng: “Chị gái à, chị đừng xem thường em nhé. Lần đó em chuẩn bị hơn mười ngàn tệ mang theo bên mình, sau khi tới đó cứ thế bỏ tiền ra mua người về.”
Kiều Hồng Ngọc càng cảm thấy khó hiểu hơn: “Em gái, chị nhớ em nói em làm việc ở thành phố Tinh, em làm gì mà có nhiều tiền thế?”
Triệu Hướng Vãn nói: “Chồng của chị gái em rất có tiền, anh ấy có ba, bốn cửa hàng bên trong khu chợ cạnh bến xe ở thành phố Tinh, kiếm tiền khá ổn, em có bán các loại túi da, dây nịt da giúp anh ấy. Chị đừng thấy chúng nhỏ bé, chẳng có gì giá trị gì, bọn em nhập hàng với giá cả rẻ từ các thành phố phía Nam, sau đó bán lại với giá cao, lời không ít đấy.”
Kiều Hồng Ngọc nghe thấy, thở dài một tiếng: “Chẳng trách sao em lại bảo anh rể em ra ngoài tìm một cô gái ở tiệm làm tóc, đây gọi là nhiều tiền quá nên rảnh rỗi sinh nông nỗi này. Bây giờ anh rể em chịu bỏ tiền cứu chị gái em về, cũng xem như vẫn còn chút lương tâm. Bây giờ chị gái em về rồi, em hãy bảo cô ấy đừng nghĩ tới chuyện có yêu hay không nữa, năm nay tiền mới là tình yêu đích thực, có hiểu không?”
Lại được nghe những lời khuyên chân thành từ Kiều Hồng Ngọc, Triệu Hướng Vãn cười cười: “Em hiểu rồi, chị gái à.”
Kiều Hồng Ngọc thò đầu ra nhìn một cái, vừa nhìn thấy Chúc Khang lại không nhịn được nhíu mày: “Em đấy, em đấy, sao còn chưa chịu chia tay với cậu nhóc này đi? Vừa lùn, vừa gầy, ngoại trừ nghe lời cũng chẳng còn ưu điểm nào nữa.”
Triệu Hướng Vãn nói: “Được rồi, nghe lời là tốt rồi chị. Chẳng phải chị cũng nói rồi sao, đàn ông có tiền sẽ sinh tật, thế chẳng bằng em tìm một người chịu nghe lời, chịu giao tiền cho em là được rồi.”