Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 880: Đôi Khi Phải Ích Kỷ Một Chút, Chăm Sóc Tốt Cho Bản Thân Mình Là Được Rồi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:16:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Hồng Ngọc gật đầu một cái: “Cũng có lý đấy, đáng tiếc, chị còn định giới thiệu con trai chị cho em làm quen đấy.”

[Đáng tiếc thật, không làm con dâu cũng mình được rồi.]

Triệu Hướng Vãn nghe được sự tiếc nuối từ tận sâu trong đáy lòng bà ấy, mỉm cười: “Không thể làm mẹ chồng, vậy thì có thể xem như chị em mà .”

Kiều Hồng Ngọc được cô dỗ dành như thế, mặt mày hớn hở: “Cũng được nhỉ? Hôm nay, ngay tại nơi đây, Kiều Hồng Ngọc nhận cô em gái này!”

Hai người họ lại tán gẫu thêm mấy câu, trong lúc nói còn bị khách hàng đến mua đồ trong tiệm quấy rầy mấy lần.

Kiều Hồng Ngọc cao giọng, lớn tiếng gọi chồng mình đang đứng sắp xếp đồ đạc ở phía sau ra trực quầy thu ngân, còn bản thân kéo Triều Hướng Vãn ra đằng sau nói chuyện, lặng lẽ hỏi: “Lần này em về đây là có chuyện gì thế?”

Triệu Hướng Vãn đưa mắt nhìn trái ngó phải một lúc, nhìn thấy xung quanh cũng không còn ai nữa, lúc này mới nói ra lý do bản thân đã chuẩn bị từ trước: “Em bỏ ra mười ngàn tệ chuộc hai mẹ con chị gái về nhà, nhưng sau khi về đến nhà chị gái em bảo rằng có một người cũng bị bắt đến Tam Thôn Loan cùng chị ấy, người đó đã năn nỉ chị gái em hãy báo cảnh sát xin giúp đỡ sau khi chị em được cứu về…”

“Báo cảnh sát á?”

Kiều Hồng Ngọc sợ hãi không thôi: “Cho dù có thế nào cũng đừng báo cảnh sát!”

Triệu Hướng Vãn ra vẻ khó hiểu: “Tại sao lại không được báo cảnh sát? Bọn họ phạm pháp, chuyện lừa bán phụ nữ phải bị bắt bỏ tù, bây giờ phải để cảnh sát đến bắt sạch hang ổ của bọn họ đi!”

Nói tới đây, Triệu Hướng Vãn đưa mắt nhìn Kiều Hồng Ngọc một cái, cảm thấy có chút ngượng ngùng, bổ sung thêm một câu: “Em còn muốn lấy lại mười ngàn tệ đã đã cho bọn họ nữa cơ.”

Bây giờ, Kiều Hồng Ngọc đã thật lòng thật dạ xem Triệu Hướng Vãn là em gái của mình, mỗi khi nhìn cô lại thấy bản thân mình thời còn trẻ, thế là đưa tay đánh nhẹ lên cánh tay Triệu Hướng Vãn một cái: “Cô nhóc này đúng là lớn gan thật đấy! Em nghĩ thử xem sao Tam Thôn Loan có thể trở thành hang ổ bắt cóc, lừa bán các cô gái? Tại sao tất cả mọi người ở đây đều biết nơi đó chính là tụ điểm mại dâm, còn có cả sòng bạc ngầm nhưng lại chẳng có ai báo cảnh sát? Tại sao chị lại không cho em báo cảnh sát? Chẳng phải phía trên chỗ này là cái đó sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-880-doi-khi-phai-ich-ky-mot-chut-cham-soc-tot-cho-ban-than-minh-la-duoc-roi.html.]

Kiều Hồng Ngọc giơ đầu ngón tay ra, chỉ chỉ vào đỉnh đầu mình.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Cái gì thế ạ?”

Kiều Hồng Ngọc đè thấp giọng: “Một chiếc ô.”

Tim Triệu Hướng Vãn bắt đầu đập nhanh hơn: “Ô gì thế ạ?”

Kiều Hồng Ngọc nhích người tới sát bên tai cô, tiếng nói có hơi run rẩy: “Chị nói cho em biết thôi nhé, cho dù thế nào em cũng đừng nói ra ngoài. Sở trưởng của đồn cảnh sát ở bến xe này, Cung Hữu Lâm, là người xuất thân từ Tam Thôn Loan này đấy. Em chỉ cần chạy đi báo cảnh sát một cái, tên đó sẽ lập tức nhận được tin, sau đó tất cả tội danh cũng biến mất không còn thấy đâu nữa.”

Triệu Hướng Vãn đưa mắt nhìn chằm chằm Kiều Hồng Ngọc, giả vờ sợ hãi lắc đầu: “Không báo, không báo nữa đâu, nếu đúng là thế thì em không dám báo cảnh sát nữa đâu. Sở trưởng đồn cảnh sát, em thật sự không đắc tội nổi.”

Kiều Hồng Ngọc nói: “Em nghĩ được vậy là rất tốt, rất thông minh sáng suốt, biết tiêu tiền cứu chị gái ra khỏi đó, thế những chuyện còn lại em không cần quản nữa đâu. Con người ấy mà, có đôi khi phải ích kỷ một chút, chăm sóc tốt cho bản thân mình là được rồi.”

Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái: “Vâng, vâng, vâng, lần trước cũng nhờ em may mắn, ở tại ngay trong nhà của La Tiểu Cúc, cũng nhờ La Tiểu Cúc đứng ra làm trung gian giúp, cũng xem như nể mặt chị ấy. Sau khi trả mười ngàn tệ, bọn họ thả cháu gái em ra trước, mấy ngày sau mới thả chị gái em về.”

Tuy chỉ nói qua loa mấy câu, nhưng Kiều Hồng Ngọc lại cảm thấy sợ mất hồn mất vía.

Bà ấy nhìn Triệu Hướng Vãn, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ bội phục: “Em gái này, em đúng là thật lòng thật dạ với chị gái thật đấy, ngay cả Tam Thôn Loan mà em cũng dám tới sao? Cũng không sợ bị người ta trói lại, bắt luôn cả em sao?”

Triệu Hướng Vãn cười một tiếng: “Chị không nhớ em có dẫn theo bạn trai của em sao? Không những thế, em còn là người ở huyện La, bọn họ đối xử với em cũng khá tốt.”

Kiều Hồng Ngọc đột nhiên ý thức được một vấn đề: “Em là người ở huyện La sao? Thế tại sao chị gái em lại không nói giọng địa phương nhỉ?”

Triệu Hướng Vãn phản ứng rất nhanh: “Nói thật với chị thì chị ấy không phải chị ruột của em, chỉ là chị họ thôi ạ. Dì cả của em gả đến thành phố Tinh, sau đó sinh ra chị họ của em. Về sau em đến thành phố Tinh làm việc, cũng ở chung với nhà dì cả, vậy nên quan hệ giữa em và chị họ vô cùng tốt.”

Loading...