Cho dù đang ở tại nhà khách tốt nhất ở huyện La này, thế nhưng điều kiện lại chẳng bằng một nửa khách sạn Tứ Quý.
Tuy nhiên, bên trong phòng cũng khá sạch sẽ, ga trải giường trắng như tuyết, phảng phất mùi hương của nắng, có nhà vệ sinh riêng, có nước nóng, có tivi, hai giường đơn, trên mặt đất trải một tấm thảm chân xinh đẹp, nơi này cũng xem như tốt hơn ký túc xá độc thân của cục cảnh sát thành phố rồi, thế nên Chúc Khang và Triệu Hướng Vãn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Còn về phần Quý Chiêu, mặc dù sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng lại là một người có yêu cầu không cao đối với điều kiện sinh hoạt. Nếu không lúc trước cũng sẽ không ở trong ký túc xá độc thân của cục cảnh sát thành phố lâu như thế, chỉ cần có thể đi theo bên cạnh Triệu Hướng Vãn, anh cũng sẽ không oán trách dù chỉ là nửa lời.
Chu Như Lan cũng là một người chịu được cực khổ, cô ấy cũng không nói gì, lấy ra một bao đựng khăn lông, dép và các đồ dùng hàng ngày được chuẩn bị kỹ càng ra ngoài. Cô ấy treo khăn lông trong nhà vệ sinh, dép đặt bên cạnh mép giường. Có thể thấy, bình thường Chu Như Lan sắp xếp cuộc sống của mình khá chu đáo, kỹ tính.
Bốn người bọn họ tổ chức họp trong phòng của Chúc Khang và Quý Chiêu.
Triệu Hướng Vãn nhanh chóng chia sẻ tin tức mình vừa lấy được ban nãy.
Chúc Khang là người đầu tiên nhảy cẫng lên: “Một nơi nhỏ bé như Tam Thôn Loan mà cũng có ô dù bảo vệ? Bưng bít chặt chẽ, kĩ càng như thế!”
Vẻ mặt Chu Như Lan trở nên nghiêm túc: “Chỉ là một sở trưởng của đồn cảnh sát, thế mà cũng dám bao che cho phần tử phạm tội? Chúng ta phải nhanh chóng báo cho cục cảnh sát thành phố cũng như cục cảnh sát tỉnh, trừng trị thật nghiêm người này!”
[Hừ! Một tỉnh trưởng như Vũ Kiến Thiết còn bị xử lý nghiêm khắc, thế thì một sở trưởng nhỏ bé ở đồn cảnh sát địa phương mà cũng dám hung hăng phách lối ở đây?]
Quý Chiêu nhắc nhở Triệu Hướng Vãn.
[Không phải chúng ta phải tìm Cung Tứ Xuân, Lư Thượng Võ sao? Chuyện ở Thôn Tam Loan để cho những người khác xử lý đi.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-882-hai-muoi-nam-vat-doi-sao-doi.html.]
Triệu Hướng Vãn đưa mắt nhìn Quý Chiêu, lên tiếng giải thích: “Lần này chúng ta chủ yếu điều tra vụ án cả gia đình Cung Đại Tráng bị sát hại vào hai mươi năm trước, chỉ là không ngờ thôn xảy ra vụ án đã bị phá huỷ, toàn bộ người dân trong thôn cũng đều chuyển đến Tam Thôn Loan này sinh sống. Nếu muốn tìm người, e rằng vẫn phải xâm nhập vào Tam Thôn Loan này, nhưng bây giờ chúng ta vẫn nên điều tra vòng ngoài trước, biết người biết ta mà.”
Cuối cùng Quý Chiêu cũng hiểu được lý do vì sao hôm nay Triệu Hướng Vãn muốn bôn ba tìm hiểu, thế là gật đầu một cái.
Chu Như Lan nói: “Chúng ta có thể đến phòng hộ khẩu tìm nhân viên hỏi thăm.”
Chúc Khang cũng nói ra ý kiến của mình: “Chỉ cần tìm được người cảnh sát đã phụ trách vụ án năm đó, thế chắc hẳn có thể hỏi được tung tích của hai người đó.”
Lúc này, Triệu Hướng Vãn mới nói: “Hai mươi năm vật đổi sao dời, có nhiều thứ đã thay đổi. Những thôn làng có liên quan tới vụ án đó như thôn Tửu Loan hay thôn Tiểu Loan đều đã bị phá huỷ, thế thì chắc chắn nhân viên cũng thay đổi. Cũng giống như Lư Phú Cường vậy, sau khi rời khỏi nhà năm mười tám tuổi cũng không có tung tích gì nữa, chắc hẳn hồ sơ hộ khẩu đã mất từ lâu, còn hai người kia đã thay tên đổi họ, chuyển hộ khẩu, hoặc chết… Trường hợp nào cũng có, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần từ trước.”
Chúc Khang chán nản ngồi bên cạnh mép giường: “Đúng vậy, tôi biết mà.”
Trước khi tới đây, Chúc Khang cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.
Chuyện đã trôi qua hai mươi năm rồi, tìm người không dễ.
Nhưng anh ấy thật sự không ngờ, vừa đến nơi đã nghe được tin sốc: Nguyên quán không còn nữa!
Thôn làng cũng không còn nữa, nhiều hộ gia đình, nhiều người dân đều phải chuyển đi toàn bộ, buộc phải xây dựng lại nhà ở, tài liệu hộ khẩu đều có thể được làm giả toàn bộ. Nếu như Cung Tứ Xuân và Lư Thượng Võ chuyển đi hoặc thay tên đổi họ, vậy thì phải làm thế nào đây?
Trái lại Chu Như Lan lại thấy vô cùng thú vị: “Mặc dù nói thì nghe có vẻ khó khăn, nhưng việc quản lý hộ khẩu của hệ thống công an chúng ta vô cùng nghiêm ngặt. Mọi người đều có tên có họ, có quê quán, lại có thể thuận lợi tìm được một mảnh đất để xây nhà, cứ từ từ mà hỏi thăm, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được thôi.”
Chúc Khang tiếp tục hỏi: “Có khi nào sở trưởng đồn cảnh sát Cung Hữu Lâm cản trở từ bên trong không? Lỡ như anh ta nhận ra Lư Thượng Võ và Cung Tứ Xuân thì sao? Lỡ như anh ta thông báo cho hai người này biết để bỏ chạy thì sao?”
Triệu Hướng Vãn nhìn anh ấy một cái: “Hôm nay chúng ta đã đến đồn cảnh sát địa phương nói rằng chúng ta muốn điều tra vụ án cũ, nếu như Cung Hữu Lâm có qua lại quen biết với người ở đồn cảnh sát huyện, e rằng anh ta đã nhận được tin tức từ sớm. Thế này đi, bây giờ chúng ta tới đó một chuyến nữa, để tôi thăm dò thử.”