“Lão Lý à?”
“Đúng, đúng, đúng, là tôi đây.”
“Có bốn đồng chí từ cục cảnh sát thành phố đến đây để điều tra một vụ án cũ, cậu phối hợp với họ một chút nhé.”
“Được, bảo họ tới chỗ tôi đi.”
“Ok, sở trưởng Cung đi rồi sao? Được, tốt, tốt lắm, không cần nói cho cậu ta biết đâu.”
Sau khi cúp điện thoại, thái độ của Phan Lỗi trở nên thân thiết hơn rất nhiều: “Cảnh sát Triệu, mọi người cầm theo tờ công văn này đến thẳng đồn cảnh sát ở bến xe đấy đi. Nếu như có tiến triển, nhớ chia sẻ với tôi nhé.”
Lúc này, Triệu Hướng Vãn mới đứng dậy, cầm lấy tờ công văn: “Tôi có thể mượn điện thoại của anh một chút được không? Tôi cần báo cáo lại với lãnh đạo một chút.”
Phan Lỗi lập tức cảm thấy mừng rỡ, cười vui vẻ rạng ngời: “Được, được, mời cô dùng, cứ tự nhiên.”
[Không hỗ là cảnh sát từ thành phố tới, đúng là có mắt nhìn.]
[Cô ấy đang giúp mình tạo cảm giác tồn tại sao? Đúng là một người biết điều!]
Triệu Hướng Vãn cầm lấy điện thoại, nhanh chóng gọi vào số của Hứa Tung Lĩnh: “Cục trưởng Hứa, là em, Hướng Vãn đây ạ.”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp, trưởng thành của Hứa Tung Lĩnh: “Đến huyện La rồi đúng không? Bên đó người ta có chịu phối hợp với mình không?”
Triệu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Phan Lỗi đang căng thẳng nhìn chằm chằm cô: “Các lãnh đạo ở cục cảnh sát huyện La đều rất bận rộn, vậy nên chủ nhiệm Phan Lỗi của phòng Chính Trị đã đích thân tiếp đón bốn người bọn em ạ. Bọn em cũng đã nhận được công văn, chuẩn bị đến đồn cảnh sát khu vực bến xe để điều tra hồ sơ hộ khẩu.”
Hứa Tung Lĩnh trả lời: “Được, bây giờ em đưa điện thoại cho anh ấy đi, để tôi dặn dò vài câu.”
Triệu Hướng Vãn đưa điện thoại cho Phan Lỗi: “Cục trưởng Hứa muốn nói chuyện với anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-884-dung-danh-tieng-cua-su-phu-van-la-mot-viec-kha-co-ich.html.]
Phan Lỗi vội vàng nghe điện thoại, liên tục trả lời mấy câu như “vâng, vâng, được, tôi hiểu rồi, không thành vấn đề”, sau khi cúp điện thoại, thái độ của anh ấy trở nên vô cùng nhiệt tình: “Tôi sẽ lập tức điều tra xem đồng chí cảnh sát đã phụ trách vụ án năm đó là ai, một khi có tin tức, tôi sẽ lập tức liên lạc với mọi người.”
[Không ngờ, cô gái này lại là học trò của Hứa Mặt Đen, cũng may mình chưa đắt tội gì với cô ấy.]
Triệu Hướng Vãn cười: “Được.”
Trong một vài trường hợp, việc dùng danh tiếng của sư phụ vẫn là một việc khá có ích.
Bốn người cầm công văn rời khỏi cục cảnh sát huyện La, Chúc Khang đưa tay xem đồng hồ một cái, thấy vẫn chưa đến năm giờ, nhanh chóng lên tiếng khen ngợi Triệu Hướng Vãn một câu: “Chuyện này hoàn thành vô cùng nhanh chóng.”
Triệu Hướng Vãn nhìn Chu Như Lan một cái: “Chị có đồng ý làm thêm một chút nữa không?”
Chu Như Lan gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Bốn người bọn họ chạy thẳng tới đồn cảnh sát khu vực bến xe, thừa lúc còn chưa đến giờ tan làm, nhanh chóng tìm thấy đồng chí cảnh sát phụ trách hồ sơ hộ khẩu, Lý Thương Minh.
Năm nay Lý Thương Minh khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một đồng chí cảnh sát có gương mặt bầu bĩnh, ôn hoà, anh ấy nhìn công văn một chút, sau đó đưa bọn họ đến một phòng làm việc lớn, chính giữa phòng đặt một chiếc bàn họp hình vuông dài và rộng, xung quanh bàn được bố trí ghế ngồi đầy đủ, đây chắc hẳn là phòng họp của đồn cảnh sát này.
“Mọi người chờ một chút nhé, Tam Thôn Loan được hợp nhất từ ba thôn nhỏ là thôn Tửu Loan, thôn Hậu Loan, và thôn Tiểu Loan, mỗi thôn có khoảng tám trăm người dân, hơn hai trăm hộ gia đình, mọi người cần hồ sơ hộ khẩu của tất cả luôn sao? Thế thì lượng công việc có hơi lớn đấy.”
Chu Như Lan nói: “Chúng tôi muốn tìm hai người có tên là Cung Tứ Xuân và Lư Thượng Võ, chắc hẳn hiện giờ hai người này khoảng ba mươi sáu tuổi. Cung Tứ Xuân là người của thôn Tửu Loan, cha của anh ta tên là Cung Đại Lợi. Còn Lư Thượng Võ là người của thôn Tiểu Loan, cha anh ta tên là Lư Quốc Vĩ.” Cô ấy nghĩ ngợi trong chốc lát, sau đó lại bổ sung thêm một cái tên: “Lư Phú Cường, người của thôn Tiểu Loan, cha tên là Lư Quốc Hưng.”
Lý Thương Minh vừa nghe, vừa có tên, có họ còn có cả tên thôn, dễ tìm rồi: “Được, vậy mọi người ngồi chờ một chút nhé, để tôi đi tìm giúp các vị.”
Chu Như Lan nói: “Để tôi tìm phụ anh, trước đây tôi cũng làm công việc quản lý hồ sơ ở đồn cảnh sát khu vực.”
Lý Thương Minh rất vui mừng khi Chu Như Lan nguyện ý đứng ra hỗ trợ mình: “Được.”
Chu Như Lan đứng dậy, Chúc Khang cũng đi theo: “Hai người đi tìm tài liệu sao? Thế để tôi phụ với.”
Triệu Hướng Vãn nhìn đồng hồ một cái, thấy đã gần đến năm giờ rưỡi rồi, thế là nói với Lý Thương Minh: “Cảnh sát Lý, đến giờ tan làm của anh chưa?”
Lý Thương Minh là một người tốt tính: “Không sao, không sao, mọi người là khách quý đến từ cục cảnh sát thành phố kia mà. Chủ nhiệm Phan đã đích thân giao phó bảo tôi phải hỗ trợ công việc cho mọi người.”