[Tứ Hỉ đã từng nói, bảo cả nhà hãy xem như nó đã c.h.ế.t rồi, sau này cũng đừng nhắc tới nữa.]
[Bây giờ thằng bé có tiền đồ rộng mở như thế, mình chắc chắn không được cản đường.]
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn chợt loé lên, âm thầm suy nghĩ trong đầu, xem ra Cung Đại Lợi biết rõ con trai mình đang làm gì, lão già này hay thật!
Mặt Chúc Khang trở nên u ám: “Chúng tôi đang tiến hành điều tra hộ khẩu, tại sao Cung Tứ Hỉ lại chuyển hộ khẩu sang nơi khác? Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Cung Đại Lợi ho khan hai tiếng: “Thằng bé theo học tại một trường trung học phổ thông ở huyện, vậy nên phải chuyển hộ khẩu sang huyện, về sau cũng không còn tin tức gì nữa. Đã một khoảng thời gian dài như thế, xem như nuôi đứa con trai này vô ích rồi.”
[Thằng bé chuyển hộ khẩu đến nhà cô họ của mình, thay tên đổi họ, sau đó thi đậu vào đại học Cảnh Sát, cuộc sống quá mức rạng rỡ.]
[Thằng bé có lương tâm, lại còn hiếu thảo. Mặc dù ngoài mặt không thể nhận hai ông bà già này, thế nhưng mỗi năm đến tết đều mang tiền về cho nhà sắm sửa đồ đạc, hai anh của nó làm gì cũng có người che chở, tốt biết bao chứ.]
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn sắc bén nhìn chằm chằm Cung Đại Lợi: “Lúc anh ta học trung học, hộ khẩu đăng ký ở đâu?”
Lúc Cung Đại Lợi đối diện với ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, không biết tại sao tim lại đập rộn ràng: “Tự nó đi tìm, tôi cũng không nhớ nữa, khi đó việc chuyển hộ khẩu và nhập vào nơi khác cũng khá dễ dàng.”
Triệu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: “Năm 1977, việc chuyển hộ khẩu không hề dễ dàng! Hơn nữa từ nông thôn chuyển lên huyện càng khó khăn hơn, nhà các người đã tốn không ít tiền, vận dụng không ít quan hệ mới được đúng không?”
Cung Đại Lợi lúng túng cười một tiếng: “Cũng, cũng khá tốt.”
Triệu Hướng Vãn từng bước ép sát: “Năm 75, Cung Tứ Hỉ tốt nghiệp cấp hai, muốn lên huyện học cấp ba nhưng lại không có tiền. Thế nên đã đến mượn chú của anh ta, nhưng lại không mượn được, cho nên không thể không thôi học, đúng không?”
Câu chuyện cũ được khơi gợi lại, một lần nữa nghe thấy cái tên Cung Đại Tráng này, Cung Đại Lợi cảm thấy trong phòng họp này có hơi ngột ngạt: “Chuyện hai mươi năm trước, không, tôi không còn nhớ nữa.”
Mẹ Cung lại đột nhiên xen vào một câu: “Tứ Hỉ tốt nghiệp cấp hai năm 1974.”
Triệu Hướng Vãn đưa mắt nhìn sau mẹ Cung, người vẫn luôn im lặng từ nãy tới giờ: “Chắc chắn năm đó thành tích của anh ta rất tốt đúng không?”
Mẹ Cung gật đầu: “Tứ Hỉ là đứa thông minh nhất trong nhà tôi, rất chịu khó học hành, chỉ tiếc là trong nhà quá nghèo, không thể cho nó tiếp tục đi học được.”
Triệu Hướng Vãn cười một tiếng: “Thế tại sao vào năm 1975 anh ta lại đột nhiên có tiền tiếp tục học cấp ba thế?”
Mẹ Cung có chút hốt hoảng, đưa mắt nhìn Cung Đại Lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-887-nguoi-huong-loi-tu-vu-giet-nguoi.html.]
Cung Đại Lợi nhíu mày, trợn mắt nhìn mẹ Cung một cái, sau đó cũng lên tiếng trả lời thay bà ta: “Chúng tôi đến tìm họ hàng vay ít tiền.”
Triệu Hướng Vãn thả chậm tốc độ nói: “Họ hàng nào thế? Cung, Đại, Tráng đúng không?”
Rõ ràng tố chất tâm lý của mẹ Cung rất kém, không nhịn được rùng mình một cái.
Cung Đại Lợi nặng nề ho một tiếng, giọng nói có phần ồm ồm: “Cái gì mà Cung Đại Tráng chứ, năm đó cậu ấy đã c.h.ế.t rồi.”
Lúc này Triệu Hướng Vãn lại đột nhiên nói nhanh hơn, cũng không cho ông ta thời gian để do dự.
“Chết thế nào?”
“Bị giết, cả gia đình cậu ấy đều bị g.i.ế.c hết sạch, ôi chao!”
“Chết hết cả sao?”
“Đúng thế.”
“Thế còn căn nhà, ruộng vườn và tài sản thì sao?”
Ánh mắt Cung Đại Lợi lóe lên, cuối cùng vẫn nói thật: “Mấy anh em họ hàng trong nhà chia nhau.”
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lạnh như băng: “Hoá ra, các người chính là những người hưởng lợi từ vụ án mạng đó.”
Người hưởng lợi từ vụ g.i.ế.c người?
Câu nói của Triệu Hướng Vãn khiến Cung Đại Lợi nghe như có hàm ý, vội vàng giải thích: "Không không, chúng tôi đâu có ý lợi dụng gì của Đại Tráng. Ai mà ngờ nhà họ lại gặp phải bọn cướp g.i.ế.c người chứ? Chuyện phân chia thế nào, trong làng chúng tôi đều có quy tắc cả."
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Quy tắc gì?"
Cung Đại Lợi bị cô kéo vào một cuộc đối thoại kỳ lạ. Triệu Hướng Vãn dường như luôn có cách khiến ông ta lo lắng, khiến ông ta giải thích, dù ông ta có nói thế nào, cô đều có cách khơi gợi cảm xúc của ông ta, khiến ông ta vô thức sa vào cái bẫy mà cô đặt ra.
Cung Đại Lợi nói: "Trong thôn đã mở một cuộc họp. Khi đó chúng tôi là một tổ sản xuất, ruộng đất là tài sản chung, nhưng nhà cửa, đồ đạc, gà vịt đều thuộc sở hữu của hội viên. Nhà Cung Đại Tráng c.h.ế.t sạch, không còn anh em ruột, nên tôi, Đại Sơn, Đại Hà ba người chia nhau số tài sản đó."
Triệu Hướng Vãn nhìn ông ta: "Nhà là của ông đúng không?"
Cung Đại Lợi gật đầu nói: "Nhà tôi đông người, lại sống gần nhà họ, nên lấy nhà và đồ đạc, những thứ còn lại thì Đại Sơn, Đại Hà lấy đi."