[Bà đây nhịn một chút, về sẽ bảo nó bắt người.]
Triệu Hướng Vãn đập mạnh bàn, đứng phắt dậy: “Lư Huy là ai?”
Tôn Hữu Mẫn bị khí thế của cô làm cho giật mình, theo phản xạ rụt cổ lại: “Cô… cô làm gì vậy?”
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn sắc bén: “Tôi hỏi bà, Lư Huy là ai?”
Như thể có một tấm lưới phủ lên đầu Tôn Hữu Mẫn mà bà ta không hề hay biết.
Tôn Hữu Mẫn vẫn quật cường như cũ: “Cậu ta là Cục trưởng công an huyện, cô đừng kiệu ngọa quá. Nếu có dám kiêu ngạo thế này ở huyện La chúng tôi thì tuyết đối không có quả ngon để ăn đâu!”
Khóe miệng Triệu Hướng Vãn hơi cong lên: “Tôi kiêu ngạo sao?”
Tôn Hữu Mẫn trừng mắt: “Cô dám bỏ qua đồn trưởng Cung đến Tam Thôn Loan bắt người, chính là kiêu ngạo!”
Triệu Hướng Vãn: “Tôi bắt người thì sao?”
Tôn Hữu Mẫn: “Cô có tin tôi gọi một cuộc điện thoại thì Cục trưởng Lư sẽ phái cảnh sát qua đây bắt cô đi không?”
Triệu Hướng Vãn: “Vậy sao?”
Tôn Hữu Mẫn nhíu mày: “Cô đúng là còn trẻ, không biết trời cao đất rộng!”
Triệu Hướng Vãn bỗng thu ánh mắt lại: "Tại sao cục trưởng Lư phải nghe lời bà?"
Tôn Hữu Mẫn đảo mắt: "Nó tôn trọng người già."
Triệu Hướng Vãn đột nhiên cười ha hả: "Tôi thấy, có phải anh ta là con ruột của bà không?"
Tôn Hữu Mẫn lúc này mới nhớ đến lời dặn của con trai, nín thở: "Nói bậy!"
Tiếng cười của Triệu Hướng Vãn bỗng dừng lại, cả người trở nên lạnh như sắt, lưng thẳng tắp như một thanh giáo bạc vừa tôi luyện, nhắm thẳng vào điểm yếu.
"Con trai thứ của bà, Lư Thượng Vũ, anh ta đi đâu rồi?"
Chúc Khang nghe đến đây, cả người đều sững sờ.
Làm sao có thể?
Sao lại có thể như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-891-mot-tam-binh-phong-bao-ve-cho-tam-thon-loan.html.]
Tên sát nhân đã g.i.ế.c cả gia đình sáu người của anh ấy, Lư Phú Cường thì co ro trốn ở phố d.a.o kéo, chẳng có ngày nào ngủ yên. Nhưng hai kẻ sát nhân còn lại, vậy mà đến giờ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Điều đáng sợ hơn là bọn chúng còn trở thành cảnh sát, hơn nữa còn nắm giữ vị trí cao!
Hai mươi năm đã trôi qua, hai tên Cung Tứ Hỉ và Lư Thượng Võ tay nhuốm đầy m.á.u tanh ấy, chẳng những không có một chút hối hận, không có một chút sợ hãi, mà còn một người làm trưởng đồn công an, một người làm cục trưởng công an huyện, cấu kết với nhau, gây hại khắp nơi?
Chúng dựng lên một tấm bình phong bảo vệ cho Tam Thôn Loan, dung túng cho cờ bạc, ma túy, khiến Tam Thôn Loan trở thành ổ buôn người!
Nếu không phải một vụ án cũ bị phanh phui, chúng còn định nhởn nhơ đến bao giờ?!
Càng nghĩ càng rùng mình.
Thấy không thoát được, Tôn Hữu Mẫn đứng lâu cũng mệt, bà ta bèn kéo ghế ngồi xuống. Dù trong lòng hoảng sợ, nhưng mặt bà ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Thượng Võ? Nó năm 1977 được tuyển dụng vào nhà máy làm công nhân, sau đó điều động đi nhiều nơi, tôi cũng không biết giờ nó ở đâu."
Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn vẫn dán chặt vào bà: "Năm 1977 chuyển khỏi quê? Nhà máy nào?"
Tôn Hữu Mẫn đáp: "Nhà máy cơ khí ở huyện, làm học việc thợ máy hai năm, sau đó ra nghề, theo đồng nghiệp vào nam làm việc, đi một lèo bao nhiêu năm, chẳng có chút tin tức."
Triệu Hướng Vãn truy hỏi: "Không có tin tức gì, sao không báo mất tích? Như nhà Lư Phú Cường vậy, mất tích nhiều năm, tuyên bố tử vong, xóa hộ khẩu!"
Mặt Tôn Hữu Mẫn trắng bệch: "Nói, nói bậy, nhà tôi Thượng Võ không giống Lư Phú Cường. Nó… thỉnh thoảng nó vẫn liên lạc với tôi."
Triệu Hướng Vãn cười lạnh: "Liên lạc thế nào? Viết thư, hay gọi điện, hoặc là đến tận nơi đón bà về ở một thời gian?"
Tôn Hữu Mẫn quay mặt đi, không muốn đối diện với ánh mắt của Triệu Hướng Vãn: "Cô quản tôi làm gì, dù sao thì Thượng Võ nhà tôi vẫn còn sống, tôi sẽ không báo tử cho nó."
Triệu Hướng Vãn quay mặt, nhìn sang Lý Minh Dương: "Lý lịch của cục trưởng Lư Huy của các anh, anh có không?"
Lý Minh Dương hơi căng thẳng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
[Ý cô ấy là gì? Cô ấy cần lý lịch của cục trưởng Lư để làm gì?]
Triệu Hướng Vãn bình tĩnh nhìn anh ta: "Nghĩ kỹ đi, đây là cơ hội rất tốt. Bỏ qua cơ hội này là sẽ không còn quay lại nữa. Đã bắt đồn trưởng Cung rồi, anh còn do dự gì nữa? Bỏ lỡ thời cơ, tất cả chúng ta sẽ rơi vào thế bị động."
Lý Minh Dương nghe vậy thì lập tức đứng dậy: "Tôi sẽ gọi điện, bên chủ nhiệm Phan chắc chắn có."
Triệu Hướng Vãn gật đầu, chỉ vào chiếc điện thoại màu đỏ đặt ở góc phòng họp: "Gọi đi."
Lý Minh Dương giờ cũng đã nhận ra vấn đề.
Lần này Triệu Hướng Vãn đến đây, là để lật đổ đồn trưởng Cung và cục trưởng Lư.
Trong công an huyện, hai người Cung và Lư liên thủ, quản lý từ trên xuống dưới như cái thùng sắt, chẳng ai dám chống đối. Trước đây cũng có đồng nghiệp bất mãn với việc họ lộng hành, nhưng kết cục hoặc là bị điều chuyển, hoặc bị bọn lưu manh ở Tam Thôn Loan ngấm ngầm đối phó, khổ không thể tả.