Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm - Chương 893: Các Người Sẽ Phải Gánh Lấy Quả Báo!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:23:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Cung không ngờ cảnh sát lại ra tay ngay như vậy, nhìn gương mặt Chúc Khang giống hệt Cung Đại Tráng, bà ta sợ hãi rùng mình, miệng lẩm bẩm "A Di Đà Phật", trong lòng không ngừng run rẩy.

[Quả báo, quả báo.]

[Ngày xưa chiếm lợi của nhà người ta, hôm nay có vẻ là lúc phải trả lại rồi.]

[Tứ Nhi à, bây giờ cuộc sống của chúng ta tốt biết bao. Hà cớ gì phải gây ra tội ác tày trời đó.]

Tôn Hữu Mẫn cố gắng giữ bình tĩnh, lớn tiếng quát mắng: “Tôi muốn ra ngoài, các người không thể ép tôi ở lại đây.”

Triệu Hướng Vãn thấy bà ta không chịu hợp tác, liếc mắt ra hiệu cho Chu Như Lan.

Chu Như Lan bước đến sau lưng Tôn Hữu Mẫn, khẽ dùng sức ép bà ta ngồi xuống: “Vụ án cũ cách đây hai mươi năm, cần bà hợp tác điều tra, xin hãy ngồi xuống.”

Không lâu sau, có người gõ cửa bước vào, đưa tới một túi hồ sơ.

Trong túi, là lý lịch của Cục trưởng Lư Huy.

Triệu Hướng Vãn mở ra, đọc lướt nhanh rồi đặt tờ giấy mỏng lên bàn, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.

“Tôn Hữu Mẫn, bà nhìn cho rõ chưa? Lư Huy, từng dùng tên là Lư Thượng Võ.”

“Gan của anh ta còn lớn hơn cả Cung Tứ Hỉ!”

“Tên thật Lư Thượng Võ, sinh năm 1959, cha là Lư Quốc Vĩ, mẹ là Tôn Hữu Mẫn.”

“Năm 1977 vào làm việc tại nhà máy cơ khí huyện, chuyển hộ khẩu, đổi tên thành Lư Huy.”

“Năm 1982 kết hôn.”

“Sau năm 1983 vào học tại trường Đảng.”

“Năm 1985 chuyển công tác sang công an huyện.”

“Bố vợ của anh ta là cục trưởng công an huyện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-893-cac-nguoi-se-phai-ganh-lay-qua-bao.html.]

Triệu Hướng Vãn nhắm mắt lại một lát, khi mở mắt ra lần nữa, nét mặt lẫn lộn giữa vui và buồn.

Cô lặng lẽ nhìn người phụ nữ già nua gầy gò trước mặt: “Muốn vào nhà nước, phải chịu sự kiểm tra của tổ chức. Anh ta đã kết hôn, bố vợ của anh ta từng là Cục trưởng Công an, anh ta không dám làm giả hồ sơ. Vì vậy, mỗi đoạn đời, mỗi quá trình của Lư Huy đều được ghi chép lại. Trốn, là không thể trốn.”

Tôn Hữu Mẫn nghe được lời của cô thì mặt bà ta trở nên trắng bệch, ngơ ngác nhìn Triệu Hướng Vãn: “Cô… Rốt cuộc các cô muốn làm gì? Con trai tôi là lãnh đạo, từng bước đi đến ngày hôm nay thật không dễ dàng, chúng tôi không muốn kéo chân sau của nó. Các cô có thù hận gì, có ân oán gì, hãy nhằm vào tôi mà đến, được không? Tôi cầu xin các cô, con trai tôi là người rất tốt, rất tốt, đối với công việc vô cùng nghiêm túc, nó thực sự là người tốt.”

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: “Hai mươi năm trước, vụ thảm sát diệt môn của nhà Cung Đại Tráng, cả gia đình sáu người đều bị giết. Tội ác như vậy, là do ba người Lư Thượng Võ, Cung Tứ Hỷ, và Lư Phú Cường gây ra. Ông trời để họ tự do suốt hai mươi năm, thật là mù quáng, hôm nay cũng đến lúc phải trả nợ rồi.”

Từ lúc bước vào, Tôn Hữu Mẫn luôn nghi ngờ có phải vụ án cũ hai mươi năm trước đã bị người ta phanh phui, thấp thỏm sợ hãi.

Bây giờ Triệu Hướng Vãn trực tiếp vạch trần sự việc này, cuối cùng bà ta cũng nhận ra tình hình không ổn. Tôn Hữu Mẫn bất ngờ đứng bật dậy từ ghế, định lao ra cửa, nhưng bị Chu Như Lan ngăn lại.

Tôn Hữu Mẫn như phát điên hét lên: "Các người thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn gặp con trai tôi, con trai tôi là cục trưởng công an! Các người không được đối xử với người già như thế này, tôi bị bệnh tim."

[Không được, chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết.]

[Tôi phải ra ngoài nói với Huy Huy, để nó chuẩn bị sớm.]

[Chỉ cần làm cho bọn họ im miệng, chuyện này sẽ không có ai biết đến.]

Chúc Khang không thể kiềm chế nổi cơn giận trong lòng nữa, đột nhiên đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào ba người già trước mặt: "Bà! Bà! Bà! Chính là do các người bao che, do sự vô liêm sỉ của các người, mới nuôi dưỡng ra loại kẻ g.i.ế.c người như thế! Mạng của các người là mạng, tiền đồ của các người là tiền đồ! Thế còn ông tôi thì sao, bà tôi thì sao? Bố mẹ tôi thì sao? Còn chị gái chín tuổi của tôi thì sao? Em họ sáu tuổi của tôi thì sao? Sáu mạng người, sáu mạng người cứ thế c.h.ế.t trước mặt các người, vậy mà các người không hề có chút ăn năn nào! Các người sẽ phải gánh lấy quả báo!"

Quả báo ư?

Ba người già ngồi c.h.ế.t lặng trên ghế, hồi lâu không nói nên lời.

Trên đời này, có lẽ là có quả báo thật chăng?

Nếu không có quả báo, tại sao con trai của Cung Đại Tráng lại trở thành cảnh sát, dẫn theo bao nhiêu người đến đây đòi lại công lý?

Nếu không có quả báo, tại sao vụ án cũ hai mươi năm trước vẫn còn có người nhớ đến?

Nếu không có quả báo, tại sao Lý Dương Minh ở đồn cảnh sát, Phan Lỗi ở cục công an lại nghe theo sự sắp đặt của Triệu Hướng Vãn?

Triệu Hướng Vãn cầm lấy điện thoại, một lần nữa gọi cho Phan Lỗi.

"Đúng vậy, cục trưởng Lư của các người chính là một trong những hung thủ của vụ thảm án diệt môn hai mươi năm trước."

Loading...